Chương 39: Tỷ tỷ, bây giờ người càng ngày càng khó thỏa mãn rồi
Cái gì? Đã muốn cho người rồi sao?
Có cần phải vội vã như thế không?
Tô Lâm Phong có chút muốn cười, dù sao lời nói này của Bỉ Bỉ Đông rất dễ khiến y hiểu lầm, xem ra nàng cũng sắp bị y lây nhiễm rồi.
“Tỷ tỷ, mới một tháng không gặp người đã nhớ ta như vậy rồi sao?”
Tô Lâm Phong cũng bức âm thành đường, định trêu chọc Bỉ Bỉ Đông một chút.
Bỉ Bỉ Đông: “Cái đồ tiểu vương bát đản nhà ngươi...”
“Thôi được rồi.”
Tô Lâm Phong cười hì hì, y biết lúc này không phải là lúc đùa giỡn, Hồn lực nóng bỏng lập tức tuôn vào trong cơ thể Bỉ Bỉ Đông, “Nếu tỷ tỷ vội vàng như vậy, vậy thì thỏa mãn người vậy.”
Bỉ Bỉ Đông: “...”
Lại đến.
Mặt Bỉ Bỉ Đông hơi ửng đỏ, lúc này mới phát hiện cuộc đối thoại của hai người dường như có vấn đề.
Hơn nữa vấn đề còn rất lớn.
Khi nào mà lời nói của mình lại không chú ý chừng mực như vậy, đều bị tên tiểu vương bát đản này dẫn dắt lệch lạc rồi, nếu về mà không đánh đòn thì thật có lỗi với biểu hiện của hắn.
Nghĩ vậy.
Bỉ Bỉ Đông không hề dừng lại, ôm Tô Lâm Phong hóa thành một luồng ánh sáng biến mất trên bầu trời Tử Vong Hiệp Cốc.
Linh Diên và bốn vị Phong Hào Đấu La khác cũng theo đó biến mất, chỉ còn lại hai vị Phong Hào Đấu La là Nguyệt Quan và Quỷ Mị đích thân đưa Hoàng Kim Nhất Đại rời đi.
Võ Hồn Điện.
Trong Giáo Hoàng Tẩm Điện.
Tô Lâm Phong và Bỉ Bỉ Đông ngồi đối diện nhau, ngọn lửa nóng bỏng tràn ngập khắp căn phòng, sức mạnh của ngọn lửa không ngừng cuồn cuộn như cá voi nuốt nước tràn vào trong cơ thể Bỉ Bỉ Đông.
Hơn nữa y còn trông có vẻ rất hưởng thụ.
Ngược lại, Tô Lâm Phong lại không dễ chịu như vậy, trên trán đầy mồ hôi mà sắc mặt cũng hơi tái nhợt, cả người trông giống như sắp bị hút cạn vậy.
Cấp chín mươi ba, Hồn lực như biển.
Một chút Hồn lực của Tô Lâm Phong, trong cơ thể Bỉ Bỉ Đông giống như một chiếc thuyền cô độc trên biển lớn, trôi dạt theo sóng lớn.
Hơn nữa thế giới tinh thần của nàng cũng được mở rộng vô số lần, La Sát Thần Niệm cũng nhân cơ hội này phản công, không ngừng công kích tinh thần lực của Tô Lâm Phong.
Một vầng đại nhật ban đầu còn treo trên thế giới tinh thần của Bỉ Bỉ Đông như mặt trời rực rỡ, giờ đây lại càng giống như một ngọn hải đăng cô độc sáng lấp lánh trong đại dương vô tận, chập chờn lung lay.
Cảm giác bất lực này không còn là ngựa con kéo xe lớn nữa.
Mà là kiến càng lay cây.
“Phù ~”
Không đến nửa canh giờ, Tô Lâm Phong đã cạn kiệt Hồn lực và tinh thần lực, thở dài một hơi từ từ tỉnh lại.
Cảm nhận được hơi ấm trong cơ thể rút đi như thủy triều, Bỉ Bỉ Đông cũng theo đó tỉnh lại, không khỏi khẽ nhíu mày nói: “Ơ? Sao ngươi lại dừng lại rồi?”
Sao lại dừng lại rồi?
Tô Lâm Phong ngẩn ra, thầm nghĩ sao lại dừng lại mà người trong lòng không tự biết sao?
Thấy Hồn lực đều sắp bị người vắt kiệt rồi.
Người đây là muốn ta chết à!
Người cũng không nhìn lại xem mình đang nói lời gì vậy?
Vừa nói xong, Bỉ Bỉ Đông đã nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như sáp của Tô Lâm Phong, nhất thời một chút áy náy dâng lên trong lòng.
Đều là do mình vừa rồi quá hưởng thụ.
Vậy mà lại bỏ qua sự chênh lệch giữa nàng và Tô Lâm Phong bây giờ.
Một vị Phong Hào Đấu La cấp chín mươi ba, một vị Đại Hồn Sư cấp hai mươi bốn, y có thể giúp mình trấn áp khí tức Tà Ác đang xao động đã là rất tốt rồi.
Vậy mà còn hưởng thụ?
Mặt Bỉ Bỉ Đông hơi ửng đỏ, có chút hổ thẹn nói: “Cái đó, Lâm Phong, ta không có ý đó.”
“Ta hiểu mà!”
Tô Lâm Phong vô lực ngã nhào trên giường, dang tay dang chân bi ai kêu lên: “Đều là tại ta không được thôi.”
Một câu hỏi nghịch thiên của Bỉ Bỉ Đông.
Trực tiếp khiến y câm nín.
Ba năm Hà Đông, ba năm Hà Tây, đừng khinh thiếu niên nghèo.
Tô Lâm Phong thầm niệm trong lòng nhất định phải trở nên mạnh mẽ, tổng sẽ có một ngày mình sẽ khiến người phải hối hận vì những lời hôm nay đã nói, khiến người chủ động hô ngừng!
Tiếng than thở này của y, không khỏi khiến khuôn mặt của Bỉ Bỉ Đông càng đỏ hơn.
Nếu có người nào đi ngang qua, chắc chắn sẽ nghĩ sai thậm chí là nghĩ bậy bạ, nếu không thì nàng cũng sẽ không đỏ mặt.
Quả thật là có chút làm khó y rồi.
Nghĩ vậy.
Bỉ Bỉ Đông hắng giọng, lúc này mới nghiêm túc nói: “Đừng có kêu nữa, ngày mai ta sẽ đưa ngươi đi tìm Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn.”
“Tìm được rồi sao?”
Nghe thấy năm chữ Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, Tô Lâm Phong bỗng chốc bật dậy.
Trong hai mắt cũng lại có ánh sáng.
Đầy mặt mong đợi nhìn về phía Bỉ Bỉ Đông.
“Xem ngươi sốt ruột kìa.”
Bỉ Bỉ Đông khẽ cười, đưa tay lau đi mồ hôi trên trán Tô Lâm Phong, “Tìm thì tìm được rồi, nhưng nghe nói hình như gặp phải chút phiền phức, Lạc Nhĩ Địch Á Lạp cũng trọng thương trở về tĩnh dưỡng.”
Độc Cô Bác?!
Lòng Tô Lâm Phong khẽ động.
Thầm nghĩ đây là gặp phải lão độc vật kia rồi sao? Một nhóm Hồn Thánh đối mặt với một vị Phong Hào Đấu La sắp thành Phong Hào, có thể sống sót trở về đã là không tồi rồi, dù sao trước thực lực tuyệt đối, có đôi khi sự thay đổi về lượng không thể dẫn đến sự thay đổi về chất.
Tô Lâm Phong: “Vậy tỷ tỷ, phiền phức này...”
“Ngươi không cần lo lắng, ta sẽ tự mình giải quyết.”
Bỉ Bỉ Đông hít sâu một hơi, hừ lạnh một tiếng: “Đồ vật mà ngươi đã nhìn trúng, vậy nhất định sẽ là của ngươi.”
Bá khí lộ ra ngoài.
Lúc này sự tự tin của Bỉ Bỉ Đông cũng theo thực lực tăng lên mà tăng lên.
Mùi vị này hơn nữa còn có chút quen thuộc.
“Lâm Phong.”
Bỉ Bỉ Đông lại một lần nữa mở lời xác nhận với Tô Lâm Phong: “Ngươi xác định sau khi uống những Tiên Thảo kia có thể tăng Hồn lực nhanh chóng, hơn nữa còn không gây ra tổn thương không thể cứu vãn cho cơ thể ngươi?”
“Đương nhiên rồi.”
Tô Lâm Phong khẳng định và chắc chắn nói: “Tỷ tỷ yên tâm đi, ta sẽ không biến thành Tà Hồn Sư đâu, vả lại bản thân ta vốn dĩ là Hồn Thú. Sự trưởng thành hàng ngày ngoài việc nuốt chửng Hồn Thú ở trên chuỗi thức ăn, chính là dựa vào một số Thiên Tài Địa Bảo để tăng cường tu vi.”
Tổn thương? Căn bản không tồn tại.
Tô Lâm Phong lẩm bẩm trong lòng, không chỉ sẽ không có bất kỳ tổn thương nào, mà còn có thể triệt để cải tạo cơ thể y.
Hồn Sư loài người vốn dĩ không biết Tiên Thảo.
Chỉ có Hồn Thú ăn chúng mới biết cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn.
Giống như Liệt Hỏa Hạnh Giao Sơ bên cạnh Băng Hỏa Lưỡng Nghi Nhãn, đối với Hồn Sư loài người mà nói là Tiên phẩm có độc tố lửa cấp cao, nhưng đối với Hồn Thú thuộc tính Hỏa mà nói lại là một món đại bổ hiếm có.
Còn có Kỳ Nhung Thông Thiên Cúc ăn vào có thể có khí vận bốn chi, huyết thông tám mạch, đúc nên thân bất hoại; Thủy Tiên Ngọc Cơ Cốt có thể dưỡng gân cốt, khí thông kỳ kinh; Khỉ La Uất Kim Hương có thể hấp thu tinh hoa trời đất, giải trừ hạn chế của Võ Hồn và Bát Biện Tiên Lan có thể củng cố gốc rễ bồi dưỡng nguyên khí.
Những thứ này đều nằm trong thực đơn lần này của Tô Lâm Phong.
Đương nhiên.
Quan trọng nhất vẫn là Kê Quan Phượng Hoàng Quỳ thuộc tính Hỏa.
Sau khi Mã Hồng Tuấn dùng Tà Hỏa Võ Hồn uống vào đã giúp gà rừng biến thành phượng hoàng, không biết mình uống vào Võ Hồn có lại biến dị nữa không, nếu không được thì thêm một cây Liệt Hỏa Hạnh Giao Sơ thuộc tính Hỏa nữa chắc là được.
Mà này, những Tiên Thảo này Tô Lâm Phong đều muốn ăn một mình sao?
Nếu không thì sao? Chẳng lẽ còn phải tặng người sao?
Đường Tam hai mươi lăm năm sau mới thành Thần, thời gian có chút gấp gáp, y còn phải giúp Bỉ Bỉ Đông luyện hóa La Sát Thần Niệm, bây giờ bồi dưỡng ai cũng không bằng bồi dưỡng chính mình.
Thật sự không biết đồng thời uống nhiều Tiên Thảo như vậy cơ thể sẽ xảy ra biến hóa gì.
Bây giờ Tô Lâm Phong đã bắt đầu mong đợi rồi.
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn của Tô Lâm Phong, Bỉ Bỉ Đông mới khẽ gật đầu, hít nhẹ mùi trên người, khẽ nhíu mày nói: “Một tháng rồi, sắp thối chết rồi, ta đi tắm trước đây.”
Nói rồi.
Bỉ Bỉ Đông xuống giường đi về phía phòng tắm.
Nhưng vừa đi được hai bước đã quay đầu lại nhìn Tô Lâm Phong, “Nhanh chóng khôi phục Hồn lực đi, đợi ta tắm rửa xong đi ra lại đến một lần nữa.”
Cuối cùng.
Bỉ Bỉ Đông chỉ để lại cho Tô Lâm Phong một nụ cười nhàn nhạt.
Tô Lâm Phong: “...”
Thần linh má nó lại đến một lần nữa.
Thầm nghĩ tỷ tỷ, bây giờ người càng ngày càng khó thỏa mãn rồi.
Hãy chờ xem!
Sẽ có một ngày ta khiến người không cười nổi nữa.