Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 1: Tiêu Sắt

Chương 1: Tiêu Sắt


“Tiêu Viêm, Đấu Giả nhất tinh, cấp bậc: Cao cấp.”
Yên tĩnh, toàn trường yên tĩnh.
Gần như tất cả mọi người đều hướng ánh mắt về phía bốn chữ cao lóng lánh trên bia ma thạch.
“Ực.” Sau khi dại ra là nuốt nước miếng.
Mười một tuổi, Đấu Giả nhất tinh, đây là khái niệm gì?
Đấu Giả trẻ tuổi nhất Tiêu gia, thậm chí là trẻ nhất thành Ô Thản trong vòng trăm năm.
“Có người này, Tiêu gia sẽ một bước lên trời.” Ở vị trí khách quý, một vị thủ lĩnh thế lực lớn có chút hâm mộ nói.
Bốn tuổi luyện khí, mười tuổi đấu khí cửu đoạn, mười một tuổi đột phá đấu khí thập đoạn, ngưng tụ ra đấu khí hoàn chỉnh, tấn chức Đấu Giả, sao thiên tài thế này không phải là con của hắn chứ?
Đây không phải chỉ là suy nghĩ của riêng vị thủ lĩnh này, thậm chí còn là suy nghĩ trong đầu của những người cùng thế hệ.
Lúc này, các thiếu niên Tiêu gia trong quảng trường cũng bắt đầu nghị luận sôi nổi.
“Tiêu Viêm không hổ là đệ nhất thiên tài trăm năm của Tiêu gia chúng ta, phải nói là đệ nhất thiên tài trăm năm của thành Ô Thản.”
“Chậc chậc... Không hổ là nhân vật linh hồn của Tiêu gia, xứng với danh xưng thiên tài, Tiêu Viêm nhất định có thể dẫn dắt Tiêu gia chúng ta đi hướng tới huy hoàng...”
Trên đài cao, bên cạnh bia ma thạch.
Nghe dưới đài truyền đến từng tiếng tán thưởng, khoé miệng Tiêu Viêm hơi cong lên, rất vui vẻ, thỏa mãn.
Kiếp trước hắn chỉ là một thanh niên tầm thường, trùng hợp xuyên không đến đại lục rộng lớn vô ngần này, đại lục Đấu Khí.
Dựa vào linh hồn cường đại của người trọng sinh, Tiêu Viêm trở thành ngôi sao mới của Tiêu gia, hơn nữa ngôi sao này càng lúc càng chói mắt, thậm chí sắp thay thế được mặt trời.
Hiển nhiên, mặt trời thấy vậy cũng rất vui mừng.
Bởi vì mặt trời chính là phụ thân của hắn, gia chủ Tiêu gia, Tiêu Chiến.
Nhi tử tỏa sáng, lão tử tự nhiên nở mặt.
Nhìn bia ma thạch lập loè bốn chữ “Đấu Giả nhất tinh”, ánh mắt vị trung niên khảo thí dại ra một lúc lâu, vừa phục hồi tinh thần liền cung kính nói với Tiêu Viêm: “Tiêu Viêm thiếu gia, chúc mừng ngài trở thành Đấu Giả, qua mấy ngày nữa ngài có thể đi Đấu khí các chọn một môn công pháp.”
“Đã biết.” Tiêu Viêm gật đầu, hiển nhiên hắn rất hài lòng với thái độ cung kính của vị trung niên này. Vẻ mặt thoải mái xoay người, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người chậm rãi đi về phía hai thiếu nữ.....
Ở cuối đội ngũ trong quảng trường có một bóng dáng tách biệt với chung quanh, có vẻ cô đơn.
Đây là một thiếu niên tuấn tú, mặc một bộ trang phục đệ tử Tiêu gia, độ tuổi như Tiêu Viêm.
Khi ánh mắt mọi người tập trung vào Tiêu Viêm.
Chỉ có hắn vẫn như thường, yên tĩnh thong dong ngồi dựa vào gốc cây phía sau, hai mắt khép hờ, không biết đang suy nghĩ cái gì....
Liếc mắt thấy Tiêu Mị cùng Tiêu Huân Nhi dẫn đầu các đệ tử Tiêu gia vây quanh Tiêu Viêm, thiếu niên nở nụ cười khinh thường.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng đến muộn.
Hiện giờ danh vọng của Tiêu Viêm đạt tới đỉnh cao, ngoại trừ đối mặt với phụ thân Tiêu Chiến của hắn, khi đối đãi với bất luận kỳ kẻ nào, hắn đều bày ra bộ dạng cao nhân.
Hèn chi ba năm kế tiếp, lúc đấu khí biến mất lại bị mọi người trong Tiêu gia châm chọc mỉa mai.
“Người tiếp theo, Tiêu Sắt.” Trên đài cao lại vang tiếng vị trung niên.
Không có gì bất ngờ, ánh mắt mọi người đều bị Tiêu Viêm hấp dẫn, căn bản không có ai chú ý tới thiếu niên gần như trong suốt ở Tiêu gia này.
Nghe vị trung niên hô, thiếu niên đưa mắt nhìn, chậm rãi đi hướng tới đài cao.
Sau đó đặt tay lên bia ma thạch khảo thí, đưa được phân nửa đấu khí trong cơ thể vào liền ngừng lại.
Giây tiếp theo, trên bia ma thạch xuất hiện năm chữ to —— Đấu khí ngũ đoạn.
“Tiêu Sắt, đấu khí ngũ đoạn, cấp bậc: Trung cấp.”
So với khi Tiêu Viêm khảo thí, thái độ của vị trung niên này lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng cũng không có tỏ vẻ châm chọc..
Mười một tuổi, đấu khí ngũ đoạn, tuy rằng không tính là thiên tài tuyệt thế nhưng cũng đủ xếp hàng trung đẳng ở Tiêu gia.
“Ngươi có thiên phú không tệ, còn thời gian năm năm, chỉ cần ngươi có thể đột phá đấu khí thất đoạn trước mười sáu tuổi liền có thể lưu tại gia tộc tu luyện.”
Trung niên dựa theo thường quy, tiến hành khích lệ.
“Cảm ơn.” Thiếu niên gật đầu, khuôn mặt bình tĩnh cũng không vì lời khích lệ này mà thay đổi, lẳng lặng xoay người đi xuống đài.
Lướt qua đám người vây quanh Tiêu Viêm, thiếu niên lại về gốc cây ngồi, chờ đợi buổi khảo thí kết thúc.
Nhưng không ai biết, khi thiếu niên đi ngang qua một thiếu nữ váy tím bên cạnh Tiêu Viêm, thiếu nữ đã quan sát kỹ, thầm nghĩ "Rõ ràng có đấu khí cửu đoạn nhưng khảo thí lại là đấu khí ngũ đoạn, che giấu thực lực sao?"
Dựa vào gốc cây, thiếu niên Tiêu Sắt bẻ gãy một cành cây rũ xuống, trong lòng than thở: “Ai, đã qua mười một năm rồi sao?”
Giống như Tiêu Viêm, Tiêu Sắt cũng có một bí mật không muốn ai biết, hắn là một người xuyên việt.
Kiếp trước là lập trình viên, bởi vì thức đêm xem tiểu thuyết đồng nhân Đấu La đại lục " 《 Đấu La chi ăn cắp vạn giới hệ thống 》 mà bị đột tử.
Khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đã xuyên không đến thế giới trong tiểu thuyết từng xem, 《 Đấu phá thương khung 》 , hơn nữa còn trở thành một phần tử của Tiêu gia.
Quan trọng nhất chính là cha mẹ hắn đều là cường giả cấp bậc Đại Đấu Sư.
Đáng tiếc là khi hắn ba tuổi, gia chủ đời trước của Tiêu gia, Tiêu Lâm, đã ngã xuống, Tiêu gia mất đi cường giả Đấu Vương.
Tường ngã thì mọi người đẩy, không ai bảo vệ tài phú, cũng không đủ thực lực bảo vệ tài phú, có thể dễ dàng đoán được kết cục rồi.
Tiêu gia bị ép dời đến thành Ô Thản nho nhỏ gần biên giới đế quốc này.
Từ một gia tộc Đấu Vương lưu lạc thành một trong ba gia tộc của thành Ô Thản.
Phụ mẫu Tiêu Sắt đã ngã xuống trong quá trình hộ tống phụ nữ và trẻ em Tiêu gia.
Đáng buồn hơn chính là bởi vì khi còn sống, phụ thân Tiêu Sắt chưởng quản hình pháp Tiêu gia, quá mức nghiêm minh, không nói tình cảm, đắc tội rất nhiều người.
Dẫn tới chuyện khi phụ mẫu Tiêu Sắt qua đời, một vị quản gia liều chết bảo hộ Tiêu Sắt trở về thành Ô Thản lại bị tiểu nhân làm khó dễ, ngăn không cho về Tiêu gia.
Không ngại khó khăn, vị quản gia một mình nuôi nấng Tiêu Sắt.
Chờ đợi hơn ba năm.
Cũng chính là ba năm này, Tiêu Sắt bỏ lỡ cơ hội thân quen với Tiêu Huân Nhi.
Đương nhiên, Tiêu Sắt cũng không có bao nhiêu hứng thú.
Một người đã bị Tiêu Viêm sờ soạng hai năm, còn không đáng để hắn động lòng.
Tiêu Sắt dần dần lớn lên dưới sự dạy dỗ của quản gia, cũng học tu luyện đấu khí, hơn nữa còn bày ra thiên phú tu luyện phi phàm.
Bốn tuổi luyện khí, sáu tuổi đấu khí tam đoạn.
Tin tức này rơi vào tai mấy trưởng lão bất hòa với Tiêu Chiến, bọn họ mừng rỡ đưa Tiêu Sắt về Tiêu gia.
Thật sự là do uy vọng gần đây của Tiêu Chiến quá cao, chèn ép vài trưởng lão Tiêu gia không thở nổi.
Bởi vì hắn có đứa con mang thiên phú dị bẩm là Tiêu Viêm, cũng bốn tuổi luyện khí, sáu tuổi tu luyện tới đấu khí tứ đoạn, còn mạnh hơn Tiêu Sắt.
Cho nên khi biết được Tiêu Sắt dưới sự chỉ đạo của một gia nô cấp Đấu Giả, không có bất kỳ tài nguyên tu luyện nào mà sáu tuổi đã tu luyện tới đấu khí tam đoạn.
Bọn họ biết, cơ hội phản kích tới rồi.
Vì thế mấy trưởng lão liên hợp lại, đẩy Tiêu Sắt ra để so với Tiêu Viêm, đả kích uy vọng của Tiêu Chiến ở Tiêu gia.
Thân là một người xuyên không, Tiêu Sắt không có khả năng làm con rối cho các trưởng lão.
Hơn nữa hắn cũng biết rõ đạo lý “Cây cao đón gió lớn.”.
Cho nên trong năm năm nay, Tiêu Sắt đã ẩn giấu thiên phú.
Cứ hai năm tăng một đoạn đấu khí, thiên phú không cao cũng không thấp, không đến nỗi bị người ta xem thường, cũng không đến mức bị thổi phồng như Tiêu Viêm.
Cũng bởi vì Tiêu Sắt giấu dốt, kế hoạch chống lại Tiêu Chiến của mấy trưởng Tiêu gia tan vỡ.
Hiện giờ, Tiêu Sắt đã tới đấu khí cửu đoạn, chỉ kém một chút liền nhưng đột phá đấu khí thập đoạn, ngưng tụ đấu khí hoàn chỉnh, trở thành Đấu Giả.
.......
Tùy ý vung vẩy cành cây trong tay, Tiêu Sắt liếc Tiêu Viêm một cái, cảm thán nói: “Tiêu Viêm này thật sự có mệnh tốt nha.”
Nhớ lại một tháng trước, hắn biết chuyện Tiêu Chiến tham ô tiền của gia tộc, mua một viên Tụ khí tán cho Tiêu Viêm, Tiêu Sắt rất hâm mộ.
Còn có cái nhẫn ẩn chứa cơ duyên lớn nhất càng làm Tiêu Sắt trông mòn con mắt.
Nhưng đáng tiếc là tiểu tử Tiêu Viêm kia cũng không ngốc.
Chiếc nhẫn kia là di vật mẫu thân lưu lại, hắn cực kỳ trân trọng.
Tiêu Sắt lại không có khả năng mạo hiểm tập kích đối phương rồi cướp đoạt.
Tạm thời không nói tới chuyện có đánh thắng được hay không, có nữ liếm cẩu Huân Nhi kia luôn vây quanh Tiêu Viêm cả ngày thì không làm được gì.
Nếu nàng phát hiện mình tập kích Tiêu Viêm, chỉ sợ không giữ được mạng nhỏ.
Còn làm như những người xuyên không khác, đợi Tiêu Viêm tới thời kỳ suy sút rồi cướp lấy nhẫn?
Tiêu Sắt càng không muốn xét tới.
Lúc đó Dược lão đã tỉnh, nếu còn đi cướp nhẫn, không chừng Dược lão sẽ coi ngươi như Hàn Phong thứ hai, giết chết tại chỗ. Tiêu Sắt biết lão nhân này từng bị Hàn Phong phản bội, bệnh đa nghi rất nặng.
Cả Tiêu Viêm lão cũng quan sát hơn ba năm mới hạ quyết tâm thu đồ.
Dần dần, Tiêu Sắt cũng từ bỏ ý tưởng cướp lấy nhẫn.
“Thôi, không có Dược lão, ta cũng có thể mạnh lên, ta đã biết trước mọi chuyện, đến lúc đó gom hết cơ duyên rồi lại tính tiếp.”
Đột nhiên, có một giọng nữ kỳ ảo dễ nghe vang lên trong đầu Tiêu Sắt.
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đã hiểu thấu, đang tải hệ thống dịch bảo.... 】


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất