Chương 3: Chưởng Thiên Bình?
-
Tiêu Sắt suy nghĩ một hồi, hiện tại hắn cần hai dạng vật phẩm: Tụ khí tán cùng công pháp.
Tụ khí tán có thể trợ giúp hắn tăng đến đấu khí thập đoạn, ngưng tụ ra đấu khí hoàn chỉnh, trở thành một Đấu Giả.
Công pháp là cơ sở tu luyện sau khi trở thành Đấu Giả.
Còn công pháp Hoàng giai của Tiêu gia, Tiêu Sắt coi thường.
Đương nhiên, dù Tiêu Sắt muốn, người ta cũng sẽ không cho, dù sao trong mắt người khác thì Tiêu Sắt chỉ có ngũ đoạn đấu khí.
Đã có quyết định, Tiêu Sắt móc ra hai cái bình ngọc, đặt trên thạch đài, là thứ tìm được trong thạch thất, bên trong có một viên đan được đã mất đi dược hiệu.
Có người khác nhanh chân đến trước nhưng bởi vì đan dược mất hiệu lực nên để lại.
Tiêu Sắt lấy rửa sạch sạch sẽ, đựng muối ăn cùng gia vị, tu luyện mà đói bụng có thể trực tiếp đến thác nước bắt cá, tẩm ướp để nướng ăn.
“Hệ thống, dùng bình ngọc trong tay ta để trao đổi.” Hắn giơ bình ngọc lên, trong đầu hô to.
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được Chưởng Thiên Bình trong túi trữ vật của Hàn Lập trong thế giới Phàm nhân tu tiên. 】
“Trời đất!”
“Má ơi!”
“Cha ơi!”
Nhìn bình nhỏ màu xanh nhạt trong tay, bình trên mặt còn khắc mấy hoa văn chiếc lá sinh động như thật, Tiêu Sắt không nhịn được mà phun ra vài câu.
Chưởng Thiên Bình chính là bảo vật của Hàn lão ma, dựa vào bảo vật này, hắn từ một người có thiên phú bình thường... Chậc chậc, thật ngon.
Rút nút bình ra, nhìn vào trong bình, có một giọt chất lỏng màu xanh đập vào mắt.
Thấy thứ này, Tiêu Sắt liền hít thở nhanh hơn.
“Bình nhỏ màu xanh nhạt, có hoa văn chiếc lá, bên trong trang có chất lỏng màu xanh, quả thực là Chưởng Thiên Bình của Hàn lão ma trong truyện Phàm nhân tu tiên, hẳn là Luân Hồi điện chủ kiếp trước của Hàn lão ma không tìm được ta, rốt cuộc vấn đề không chỉ đơn thuần là cách một thế giới.”
Tiêu Sắt thở ra một hơi, ổn định tâm tình, “Chưởng Thiên Bình có thể hấp thu ánh trăng, ngưng tụ lục dịch bồi dưỡng linh dược, thử một chút.”
Ánh mắt Tiêu Sắt đảo quanh thạch thất, rốt cuộc thấy được một chồi non lạ bên góc thạch đài.
Nhẹ nhàng nhỏ chất lỏng màu xanh vào trên chồi non, chồi non cũng không có biến hóa gì.
Tiêu Sắt cũng không gấp rút, bởi vì cũng một thời gian nhất định.
Thu Chưởng Thiên Bình vào đai lưng trữ vật, Tiêu Sắt lấy ra một bình ngọc đựng muối ăn.
“Có thể đổi được Tụ khí tán hay không liền xem lần này. Nếu thất bại, hai lần còn lại chỉ có thể lựa chọn tìm quyển trục để đổi công pháp, nếu không thì dù đổi được Tụ khí tán để đột phá Đấu Giả mà không có công pháp cũng uổng công.”
Tiêu Sắt nhớ mang máng trong Đấu phá thương khung từng miêu tả, Tụ khí tán là đan dược tứ phẩm, toàn thân xanh biếc, hình dạng giống như hạt nhãn.
Vì gia tăng tỷ lệ thành công, Tiêu Sắt lấy muối ăn ra, tìm một cây cỏ màu xanh lục, đâm nát rồi lấy mước màu xanh, nhuộm màu cho muối ăn.
Sau một lúc, từng viên muối ăn màu xanh lục xuất hiện.
Đưa mấy viên muối ăn vào trong bình ngọc bên trong, tắc thượng nút bình, Tiêu Sắt ở trong đầu hô: “Hệ thống, bắt đầu đổi lấy”
Đồng thời, Tiêu Sắt cúi đầu, nhắm mắt lại, đôi tay nâng bình ngọc, chắp lại, trong miệng lẩm bẩm, “A Di Đà Phật, ông trời phù hộ! Nhất định phải giúp ta đổi được Tụ khí tán.”
......
Cùng lúc đó, ở thế giới Phàm nhân tu tiên.
Hàn trơn trượt, cũng chính là Hàn Lập, Hàn lão ma vừa mới đánh phó bản xong, thành công “Hố” chết tất cả những kẻ khác, thắng lợi trở về.
Tìm một chỗ không người, bố trí kỹ trận pháp phòng ngự, che giấu hơi thở.
Hàn lão ma lấy linh dược vừa thu được ra, chuẩn bị vận dụng Chưởng Thiên Bình thúc giục đến ngàn năm tuổi.
Ánh sáng chợt lóe, một cái bình ngọc bay khỏi không gian trữ vật.
Cầm vào trong tay, Hàn lão ma có chút sửng sốt, cảm giác này không đúng nha?
Mở nút bình ra, Hàn lão ma không nhịn được mà há hốc mồm, mắng to: “Là tên chó chết nào đổi bảo bình của ta thành bình gia vị?”
........
【 Đinh, chúc mừng ký chủ đổi được một lọ đan dược trong Cổ Hà Nạp
Giới. 】
Nghe tiếng hệ thống nhắc nhở, ánh mắt Tiêu Sắt sáng lên, đã không chờ nổi mà rút nút bình, một cổ đan hương nồng đậm bay ra, trong giây lát liền tràn ngập thạch thất.
“Trơn bóng xanh biếc, to như hạt nhãn, mùi hương nồng đậm, đây là.... Tụ khí tán... Không sai, thật sự là Tụ khí tán, giống như trong sách cổ Tiêu gia ghi lại.”
Cố nén xúc động, Tiêu Sắt đóng nút bình, thu vào đai lưng trữ vật.
Hiện tại đã có Tụ khí tán, hắn chỉ cần đổi thêm một phần công pháp nữa là đủ.
Hạ quyết tâm, thừa dịp sắc trời còn sớm, Tiêu Sắt vội vàng rời sơn động, chạy về Tiêu gia.
Sau khi được Tụ khí tán, Tiêu Sắt cũng không có lựa chọn trực tiếp đột phá Đấu Giả mà nhanh chóng quay trở về. Hắn còn hai cơ hội trao đổi, cần phải nhanh chóng sử dụng, nếu không thì qua đêm nay sẽ lãng phí.
Trở lại trong phòng, lục tung hết lên, rốt cuộc Tiêu Sắt tìm được một quyển trục cũ nát.
“Hệ thống, bắt đầu trao đổi.”
【 Đinh, trao đổi thất bại!!! 】
“Mẹ nó... Ta chỉ có một quyển trục này thôi, chẳng lẽ phải chạy đi mua?”
Trong lúc Tiêu Sắt hết đường xoay xở thì tiếng đập cửa phòng vang lên.
“Cửa không khóa, vào đi!” Tiêu Sắt lạnh nhạt nói.
Cửa phòng bị đẩy ra, một thiếu nữ mạc váy đỏ quyến rũ đi đến, thân hình thướt tha, như ẩn như hiện.
“Chậm chết sao, Tiểu sắc lang.” Thiếu nữ chu cái miệng nhỏ, bất mãn nói.
Không cần đoán thì Tiêu Sắt cũng biết đối phương là ai.
Tiêu Ngọc.
Nàng là người quen duy thuộc duy nhất của Tiêu Sắt ở Tiêu gia, trừ nàng sẽ không có ai tìm đến mình.
Còn vị quản gia nuôi nấng Tiêu Sắt, đã chết từ nửa năm trước.
“Đã nói rồi, ta tên Tiêu Sắt, không phải tiểu sắc lang.” Tiêu Sắt bình tĩnh nói.
“Hừ, cả biểu tỷ cũng không gọi, không phải tiểu sắc lang thì là gì, rõ ràng chính là thèm muốn thân thể bổn tiểu thư mà.” Khi nói chuyện, Tiêu Ngọc ưỡn ưỡn bộ ngực.
“Quan hệ huyết thống giữa chúng ta, không cách mười đời cũng cách tám đời, theo bối phận, ngươi nên gọi ta là tiểu thúc, còn nữa, ta không có hứng thú với tiểu thí hài.” Tiêu Sắt cười cười, cô nàng này thật đúng là thiếu...