Đấu Phá Chi Dịch Bảo Hệ Thống

Chương 47: Tử Tinh Nguyên cộng sinh

Chương 47: Tử Tinh Nguyên cộng sinh


“Long Quỳ, đối chiến với Tử Tinh Dực Sư Vương, ngươi có phần thắng sao?” Tiêu Sắt có chút chần chờ hỏi.
Long Quỳ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Hẳn là có thể, nhưng quy tắc của thế giới này tương đối kỳ quái, ta chỉ là linh hồn thể, căn bản không cách nào dùng toàn lực, nhiều lắm có thể phát huy thực lực tương đương với nhân loại cấp Đấu Hoàng đỉnh phong.”
“Nếu bám vào người ta?” Tiêu Sắt tiếp tục hỏi.
Long Quỳ cười khổ lắc lắc đầu, nói: “Thể chất và linh hồn hiện tại của ca ca chỉ có thể thừa nhận một phần lực lượng rất nhỏ của ta, có thể nói là không nhẹ nhàng bằng mình ta chiến đấu.”
Tiêu Sắt nghe xong hiểu ra, mỉm cười nói: “Vậy đừng lãng phí lực lượng, tuy rằng chúng ta không sợ đánh nhau, nhưng có thể dùng trí thắng được liền dùng, nếu là vì ít đồ trong động của súc sinh kia mà hao tổn hồn lực quý giá của ngươi, vậy không cần.”
“Được, ta nghe ca ca.” Hồng Quỳ gật đầu.
Tiêu Sắt nghiêm mặt nói: “Tuy rằng ta phóng thích Hãn hải càn khôn tráo, Tử Tinh Dực Sư Vương không cách nào nhìn thấy và phát hiện hơi thở của chúng ta nhưng lại có một hạn chế, nếu là di chuyển khoảng cách dài, đấu khí trong cơ thể sẽ tiêu hao nhanh chóng, lát nữa nhờ ngươi đưa ta bay qua.”
“Long Quỳ biết rồi.” Hồng Quỳ trịnh trọng gật gật đầu, bế Tiêu Sắt lên, thả người bay vút về phía hang động.
Nằm trong lòng Hồng Quỳ, mặt Tiêu Sắt nóng lên, bị một nữ hài tử dùng hình thức bế công chúa mang đi, thật sự rất xấu hổ.
Cả hai bay qua đỉnh đầu Tử Tinh Dực Sư Vương, không có chút dấu hiệu bị phát hiện, tránh khỏi đám ma thú thủ vệ, đám này chỉ là ma thú tứ giai nên càng không thể phát hiện.
Long Quỳ bế Tiêu Sắt tiến vào trong động, đây là một hang động tự nhiên, bên cũng không tối tăm, vách động được khảm rất nhiều tinh thể màu tím, tản ra ánh sáng tím nhạt.
Nhìn quanh động phủ, Tiêu Sắt không khỏi cảm thán bàn tay thiên nhiên kỳ diệu.
Lắc lắc đầu cười khẽ, Tiêu Sắt không có rảnh rỗi mà thưởng thức hang động này, nhỏ giọng nói: “Long Quỳ, vào thôi, lát nữa có chỗ rẽ thì chúng ta sẽ đi bên trái nha.”
“Được.” Hồng Quỳ gật đầu, bước nhanh hơn, nhanh chóng đi sâu vào, bởi vì có Hãn hải càn khôn tráo che lấp hơi thở cùng thân thể nên cả hai cũng không lo sẽ bị phát hiện.
Xuyên qua đường hầm, một lúc sau cũng đến chỗ rẽ, Tiêu Sắt đã nhắc nhở nên Long Quỳ không chút chần chờ chạy như bay vào đường hầm bên trái.
Không bao lâu, một thạch đài đập vào mắt Tiêu Sắt và Hồng Quỳ. Trên thạch đài có một vật thể màu tím to như quả bóng.
“Đây là... Tử Tinh Nguyên cộng sinh sao?” Nhìn quả cầu tản ra ánh sáng màu tím nóng cháy, Tiêu Sắt hít thở dồn dập hơn.
“Ca ca, đây là thứ mà ngươi cần sao? Muốn ta giúp ngươi mở ra hay không?” Nhìn vẻ mặt kích động của Tiêu Sắt, Long Quỳ liếc nhìn quả cầu màu tím rồi dò hỏi.
Nghe vậy, Tiêu Sắt lắc lắc đầu, nói: “Cậy mạnh cũng vô dụng, thứ này sẽ hấp thu công kích, căn bản không thể phá vỡ, chỉ có dùng Tử linh tinh bóc ra từ trên thân Tử Tinh Dực Sư Vương mới có thể đập vỡ. Chúng ta đi sang đường hầm khác để lấy Tử linh tinh, nếu không có gì bất ngờ thì con non của Tử Tinh Dực Sư Vương ở bên kia, chắc chắn bên cạnh nó có giấu Tử linh tinh.”
“Được.” Long Quỳ gật đầu, cơ thể lập loè bế Tiêu Sắt quay lại chỗ rẽ, đi vào một đường hầm khác.
Một lúc sau, không gian trước mắt hai người lại thoáng đãng lần nữa. Chỉ thấy ở trung tâm hang động có một con Tử Tinh Dực Sư Vương nhỏ đang nằm đó, lười biếng ngủ.
Nhìn Tử Tinh Dực Sư Vương nhỏ này, Tiêu Sắt nở nụ cười quỷ dị. Tay chạm vào hông, một trái cây màu tím trống xuất hiện trong tay, Tiêu Sắt liền ném nó ra khỏi phạm vi bao trùm của Hãn hải càn khôn tráo, rơi xuống bên cạnh Tử Tinh Dực Sư Vương nhỏ.
“Ca ca, đây là thứ gì?” Nhìn Tiêu Sắt ném trái cây màu tím, Hồng Quỳ khó hiểu nên hỏi.
“Hắc hắc, đây là Tử yên quả, ma thú thuộc tính hoả đều thích thứ này, ta thêm chút Mông hãn dược vào, tiểu gia hỏa này ăn vào, ít nhất cũng phải ngủ một canh giờ.” Tiêu Sắt cười hắc hắc nói.
Mông hãn dược bình thường tự nhiên không thể làm Tử Tinh Dực Sư Vương tam giai trước mắt, nhiều lắm là khiến nó buồn ngủ thôi, nhưng dùng dược liệu vượt qua ngàn năm để luyện chế thì khác.
Tử yên quả xuất hiện bên ngoài Hãn hải càn khôn tráo, lập tức tản ra mùi thơm lạ lùng, Sư Vương nhỏ bị mùi hương đánh thức, trong lúc nó đang muốn nuốt trái cây vào trong bụng thì một luồng sáng đỏ kỳ dị bắn vào trán nó, tứ chi của Sư Vương nhỏ cứng đờ, hai mắt trợn ngược ngất đi.
Bên tai Tiêu Sắt vang tiếng Hồng Quỳ, “Ca ca muốn nó hôn mê rất dễ, không cần phiền toái như vậy.”
“A.” Nghiêng đầu nhìn về phía Long Quỳ vừa rút tay lại, khoé miệng Tiêu Sắt co rút, giơ ngón tay cái với nàng, “Trâu bò...”
Chậm rãi đi đến trước mặt tiểu thú, Tiêu Sắt gõ gõ vào mười khối Tử Tinh thạch, cuối cùng có một khối vang tiếng trầm đục trống rỗng.
Nghe thế, Tiêu Sắt liền cảm thấy vui vẻ, bàn tay nhanh chóng lật Tử Tinh thạch lên, sau đó là ánh sáng mãnh liệt màu tím nở rộ khiến Tiêu Sắt không mở được mắt.
Đợi ánh sáng thu liễm, một khối tinh thạch màu tím to cỡ nắm tay ánh vào mắt hai người Tiêu Sắt.
“Đây là Tử linh tinh sao? Năng lượng bên trong thực sự rất nồng đậm, chẳng qua so với Tử Tinh Nguyên cộng kém hơn rất nhiều.” Hồng Quỳ tò mò nhìn Tử linh tinh liếc, chậm rãi nói.
“Được, chúng ta đi thôi, thừa dịp đám súc sinh kia chưa phát hiện nhanh lấy Tử Tinh Nguyên cộng sinh.” Tiêu Sắt gật đầu, thúc giục.
Dưới sự trợ giúp của Hồng Quỳ, Tiêu Sắt lại đi vào động phủ có Tử Tinh Nguyên. Không chút do dự mà nắm lấy Tử linh tinh, hướng bộ phận sắc nhọn của Tử linh tinh về phía viên cầu màu tím trên thạch đài, đâm mạnh.
“Răng rắc!”
Tiếng nứt vỡ vang lên, có khe nứt trên bề mặt quả cầu màu tím, bắt đầu khuếch tán, sau đó xuất hiện một cái lỗ nhỏ.
Chất lỏng màu tím từ bên trong lỗ nhỏ chảy xuôi ra, Tiêu Sắt nhanh tay lấy ra tám bình ngọc để hứng.
Cùng lúc đó, Tử Tinh Dực Sư Vương cảm giác được động tĩnh trong động phủ, chợt mở mắt, đột nhiên rít gào, xoay người bay nhanh vào động phủ.
“Là kẻ nào can đảm tự tiện xông vào lãnh địa của bổn vương, bổn vương muốn ngươi chết, muốn ngươi chết...” Khi nói chuyện, tốc độ của Tử Tinh Dực Sư Vương lại tăng thêm vài phần.
Xuất phát từ huyết mạch thân cận, Tử Tinh Dực Sư Vương lựa chọn chạy chỗ con non, kết quả lại nhìn thấy tiểu thú hôn mê, Tử linh tinh cũng không cánh mà bay.
Sau khi kiểm tra con non không gặp nguy hiểm tính mạng, Tử Tinh Dực Sư Vương thở phào nhẹ nhõm nhưng bất chợt nghĩ tới gì đó, giận dữ hét to: “Không tốt, Tử Tinh Nguyên cộng sinh....”
Nó phẫn nộ bay đến nơi đó.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất