Chương 51: Hiệp hội Luyện dược sư
----
“Hì hì... Ca ca hiện tại có thể luyện chế cả Hồi khí đan tam phẩm, chắc chắn không thành vấn đề.” Nghe Tiêu Sắt muốn khảo hạch Luyện dược sư, Long Quỳ tức khắc tỏ vẻ sùng bái.
Đây là ca ca nàng, không đến mười ba tuổi đã có tu vi liền đạt tới Đấu Sư, còn là thiên tài có thể luyện chế đan dược tam phẩm.
Nghe được Long Quỳ tán dương, Tiêu Sắt cười cười, không nói gì.
Dưới tình huống không người chỉ đạo mà luyện dược thuật của hắn lại tiến bộ thần tốc, hoàn toàn nhờ ký ức của Luyện dược sư lục phẩm, sau đó có thêm phương pháp tu luyện linh hồn 《 Quy nguyên hồn quyết 》 , nếu đột phá Đấu Sư mà còn không thể luyện chế đan dược tam phẩm, còn không bằng chết đi cho rồi.
Đi bộ trên đường lớn, dọc đường hỏi thăm vị trí Hiệp hội Luyện dược sư, khi đối phương biết Tiêu Sắt muốn đi Hiệp hội Luyện dược sư, không ai mà không tỏ ra kinh ngạc cùng hâm mộ, điều này khiến Tiêu Sắt buồn cười không thôi.
Vòng qua mấy con đường, không bao lâu Tiêu Sắt liền đến trước một kiến trúc giống như dược đỉnh.
“Hiệp hội Luyện dược sư.” Ánh mắt chậm rãi nhìn lên tấm biển màu vàng phía trên cửa lớn, lẩm bẩm một tiếng, sau đó cất bước đi vào.
Đến gần cửa, Tiêu Sắt bị hai tên hộ vệ ngăn cản, “Tiểu ca, nơi này là Hiệp hội Luyện dược sư, ngươi có thư giới thiệu sao?”
Tiêu Sắt lắc lắc đầu, giơ tay phải, trong tay xuất hiện một ngọn lửa màu tím xanh, chậm rãi nói: “Thư giới thiệu thì ta không có, nhưng ta có cái này.”
“Ngưng tụ thực hỏa, Luyện dược sư tứ phẩm, trời đất!” Hai tên hộ vệ há miệng, xoa mắt, trở nên ngây dại.
“Ta cũng không phải Luyện dược sư tứ phẩm, chỉ là tới tham gia khảo hạch Luyện dược sư, hiện tại ta có thể đi vào sao?” Tay phải nhẹ lắc lắc, thu hồi thú hoả vào trong cơ thể, Tiêu Sắt nói.
“Có thể, đương nhiên có thể, đại nhân, mời... Mời...” Nghe vậy, kia hai tên hộ vệ từ tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Sắt có thêm chút kính sợ cùng nịnh bợ, vội vàng nói.
Dù thiếu niên trước mắt có phải Luyện dược sư tứ phẩm hay không, nhưng năng lực ngưng tụ thực hoả này không phải Luyện dược sư bình thường có khả năng làm được, không khỏi khiến bọn họ kính sợ.
Tiêu Sắt gật đầu, đi vào cửa, mới vừa tiến đến cửa lớn thì phía sau có một giọng nữ trong trẻo vang lên, “Lão sư nhanh lên nhanh lên, ngài nói hôm nay mang ta tham quan khảo hạch của Hiệp hội Luyện dược sư.”
“Ai.. Sao nha đầu ngươi vộ vàng như vậy, vội vàng đầu thai...” Tiếng cười mắng già nua mang theo một chút bất đắc dĩ từ phía sau truyền tới.
Tiêu Sắt nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy một lão giả mập mạp cùng một thiếu nữ chậm rãi đi tới.
Lão giả bước lười nhác nện bước, có lẽ là do thân thể mập mạp nên đi vài bước liền hít thở dồn dập, nhưng chung quanh lại không có một ai có gan cười nhạo hắn, bở vì trên ngực hắn có huy chương Luyện dược sư bốn đường màu bạc.
“Luyện dược sư tứ phẩm, lão nhân béo, chẳng lẽ là Áo Thác trong nguyên tác?”
Trong lòng hơi kinh ngạc, ánh mắt Tiêu Sắt chuyển về phía thiếu nữ bên cạnh lão, thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, gương mặt mỹ lệ động lòng người, dáng người nhỏ xinh, chỗ lồi nên lồi lõm nên lõm, có lẽ dáng người và tướng mạo không bằng Long Quỳ nhưng cũng coi như là mỹ nữ hiếm có.
Chậm rãi thu hồi ánh mắt, Tiêu Sắt cũng không có ý định chào hỏi đối phương, cất bước hướng về cửa lớn.
Thiếu nữ cũng chú ý tới ánh mắt của Tiêu Sắt, khi nhìn thấy Tiêu Sắt không chút lưu luyến thu hồi ánh mắt thì tức khắc nổi giận.
Vẻ đẹp mà nàng tự hào giờ phút này bị người ta ngó lơ, chợt bước nhanh đến chỗ hai tên hộ vệ, khẽ hỏi: “Này, tiểu tử vừa mới đi vào là ai? Nhìn thấy lão sư ta tới mà cũng không chào hỏi.”
“Lâm Phỉ tiểu thư, vị đại nhân vừa rồi đi vào khảo hạch Luyện dược sư. Chúng ta nhìn thấy hắn ngưng tụ ra thực hỏa.” Tuy giọng điệu thiếu nữ không khách khí lắm nhưng hai tên hộ vệ lại không dám nói gì, thiếu nữ là đệ tử mà phó hội trưởng Áo Thác, Luyện dược sư tứ phẩm của Hắc Nham thành vừa thu nhận, Lâm Phỉ.
“Thực hỏa? Thổi phồng sao, đó là chuyện mà đạt tới tầng thứ như lão sư ta mới có thể làm được. Ta xem các ngươi tám phần là bị kia tiểu tử kia lừa đi.” Đối với lời hai tên hộ vệ nói Tiêu Sắt có thể ngưng tụ thực hỏa, Lâm Phỉ khịt mũi coi thường. Tiêu Sắt trông còn nhỏ hơn nàng vài tuổi, đừng nói ngưng tụ thực hỏa, dù là chuyện trở thành Luyện dược sư nhất phẩm cũng gần như không có khả năng.
“Nha đầu, lại ỷ thế hiếp người nha!” Lúc này, lão giả mập mạp đã đi tới.
“Áo Thác đại sư.” Nhìn thấy lão giả, hai tên hộ vệ chạy nhanh chắp tay thi lễ.
“Người ta nào có, hai tên gia hỏa này nói tiểu tử vừa đi vào có thể ngưng tụ thực hỏa, người nọ cao lắm là mười lăm mười sáu tuổi, sao có thể.” Lâm Phỉ khinh thường nhún vai.
Áo Thác mỉm cười gật gật đầu với hai tên hộ vệ, sau đó nói lời thấm thía này đối Lâm Phỉ nói: “Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nếu hắn có thể ngưng tụ thực hỏa, cho dù không phải Luyện dược sư tứ phẩm thì chuyện thông qua khảo hạch Luyện dược sư khảo, cũng không thành vấn đề.”
“Nga.” Lâm Phỉ lên tiếng cho có lệ, hiển nhiên không để lời Áo Thác trong lòng.
Áo Thác cũng không thèm để ý, sự thật thắng hùng biện, nếu thiếu niên kia có bản lĩnh, không cần hắn nói, Lâm Phỉ cũng sẽ thu hồi sự khinh thường, lão sờ sờ đầu Lâm Phỉ, cất bước đi vào hiệp hội.
Bên kia, Tiêu Sắt đã đi vào trong, dưới sự dẫn dắt của một nữ tử áo xanh đi tới quầy đăng ký.
Từ trong quầy lấy ra một tấm da dê ố vàng, nữ tử áo xanh cầm bút, ngẩng đầu cười nói với Tiêu Sắt: “Tiên sinh, mời nói tên họ, tuổi, tên lão sư của ngài, ta sẽ giúp ngài đăng ký.”
“Tiêu Sắt, mười sáu tuổi, lão sư...... La lão.” Tiêu Sắt trầm ngâm một lát, chọn nói dối tuổi.
“Mười.. Mười sáu tuổi...” Thanh y nữ tử sửng sốt nhưng cũng không hoài nghi, Tiêu Sắt cao hơn mét bảy, khuôn mặt vẫn có chút non nớt, đừng nói mười sáu, nói mười lăm, mười bốn nàng cũng tin.
Suy tư một lát, khi nàng muốn hạ bút thì lại phát hiện khắp Gia Mã đế quốc không có Luyện dược sư tên La lão, bất chợt có chút lúng túng nói: “Tiên sinh, trong đế quốc cảnh không có ghi chép về Luyện dược sư tên La lão.”
La Hán Tùng đã chết trên trăm năm, không có ai tra hồ sơ trước kia.
“Lão nhân gia không màng danh lợi, các ngươi không biết cũng bình thường. Như thế nào? Không phải chỉ cần thông qua khảo hạch liền có thể đạt được huy chương Luyện dược sư sao?” Tiêu Sắt tỏ vẻ tức giận, nhíu mày nói.
“Đó là tự nhiên, đó là tự nhiên..” Thấy Tiêu Sắt tức giận, nàng có chút hoảng hốt, vội vàng nói: “Không có tên lão sư tên cũng được, chỉ cần ngài thông qua khảo hạch.”
Tiêu Sắt nghe vậy, mỉm cười gật gật đầu, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu, nữ tử áo xanh đã điền xong, thu dọn đồ trên quầy, sau đó cung kính đưa Tiêu Sắt đến nơi khảo hạch, tiến vào phòng khảo hạch.