Chương 74: Thanh Lân rời đi
Bên ngoài Thánh thành Xà nhân tộc, trên một đỉnh núi, có ba bóng dáng đang đứng nhìn xuống Thánh thành bên dưới.
“Nhìn dáng vẻ này, hẳn là Mỹ Đỗ Toa đang thực hiện quá trình tiến hóa nhưng kết quả thất bại rồi.” Nghe tiếng kêu thảm thiết truyền ra từ Thần điện của Mỹ Đỗ Toa tắt đi, Lục Man thở dài một tiếng nhìn về phía Thanh Lân hỏi, “Suy xét thế nào?”
“Một mỹ nữ xà nhân cứ ngã xuống như vậy, thật sự đáng tiếc.” Bạch Nha bĩu môi, ngay sau đó cũng nhìn về phía Thanh Lân: “Tiểu cô nương, suy xét thế nào? Đi Thiên Xà phủ, đại trưởng lão của chúng ta sẽ dùng hết sức bồi dưỡng ngươi.”
Thanh Lân không có trả lời, trong đầu nhớ lại khoảng thời gian gần một tháng ở cùng Tiêu Sắt, có thể nói rằng đây khoảng thời gian nàng hạnh phúc nhất, vui sướng nhất, không có người nhục mạ nàng, không có người khi dễ nàng, Tiêu Sắt kể chuyện cười, chọc nàng vui, nhéo má nàng, cho nàng thịt nướng, chờ nàng ngủ lấy quần áo cũ cắt thành váy đẹp cho nàng mặc (thật ra là Tiêu Sắt nhờ Long Quỳ hỗ trợ)......
Yên lặng một lúc lâu, Thanh Lân nhớ lại cảnh bị Mỹ Đỗ Toa bắt cóc uy hiếp Tiêu Sắt, tuy cuối cùng Tiêu Sắt đã thuyết phục Mỹ Đỗ Toa nhưng nàng không muốn chuyện này phát sinh lần thứ hai, nàng muốn mạnh lên, nàng phải bảo vệ được người mình quý trọng.
“Ta đi với các ngươi.” Thanh Lân chợt ngửa mặt nhỏ, đôi xanh biếc tràn đầy kiên định.
Thanh Lân từng nghe Tiêu Sắt nói tới thế lực nhất lưu Thiên Xà phủ này, nếu không nàng cũng sẽ không dễ dàng đáp ứng Lục Man đi Thiên Xà phủ, nàng nghe Tiêu Sắt ‘ thuận miệng ’ nhắc tới nơi đó rất thích hợp cho nàng tu luyện, hiện giờ nàng vì muốn một ngày nào đó có thể bảo hộ người trong lòng, lựa chọn đi trước.
Nghe vậy, Lục Man nở nụ cười, bế Thanh Lân lên cùng Bạch Nha lên, mở cánh đấu khí nhanh chóng lao về phương xa.
Dựa vào lòng Lục Man, nhìn Thánh thành Xà nhân tộc dần dần thu nhỏ lại, Thanh Lân thầm nói trong lòng: “Đại ca ca, chờ ta.” Khi ba người rời đi không lâu, không trung Thánh thành Xà nhân tộc chợt trở nên tối tăm lên, cuồng phong tàn sát bừa bãi, từng đám mây đen bao phủ.
Biến hoá bất thình lình làm lòng nhóm xà nhân đã tuyệt vọng vì nghe tiếng nữ vương tiếng kêu thảm thiết bừng lên hy vọng, bọn họ đang chờ đợi, chờ đợi nữ vương tiến hóa thành công.
........
Trên đảo nhỏ, Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn mây đen, rốt cuộc cũng thả lỏng tâm tình, miệng lẩm bẩm nói: “Nàng đã vượt qua dị hỏa tôi thể, kế tiếp mới là khảo nghiệm thật sự, dựa vào lôi đình chi lực phá hủy thân thể cũ, sau đó dùng linh hồn lực ngưng tụ ra thân thể mới.”
Tiêu Sắt nhanh chóng chạy tới chỗ dị hỏa, mở Hãn hải càn khôn tráo ra, lôi kiếp hắn cũng ăn không tiêu, có dị hỏa làm cột thu lôi cộng thêm Hãn hải càn khôn tráo, bên cạnh dị hoả là an toàn nhất.
“Oanh”
Trong mây đen có tiếng lôi đình nổ vang, thoáng chốc không trung sáng ngời, từng tia chớp màu bạc trút xuống, hóa thành từng con rắn điện màu xanh lá, bổ thẳng xuống đảo nhỏ, đảo nhỏ nhanh chóng biến thành phế tích.
Lôi điện tới nhanh đi lại càng nhanh hơn, tiếng nổ vang tiêu tán, mây đen tan đi, ánh mặt trời nóng cháy lại chiếu sáng Thánh thành Xà nhân tộc.
Thu hồi Hãn hải càn khôn tráo, nhớ lại cảnh tượng như thiên tai vừa rồi, Tiêu Sắt nuốt nước miếng, chậm rãi tới gần Thanh liên địa tâm hoả, giơ đài sen lên thu dị hoả vào.
Đúng lúc này, cơ thể cự xà màu tím vốn đã hóa thành than cốc phát ra tiếng răng rắc rồi vỡ vụn, một hơi thở cuồn cuộn khủng bố phóng ra, quét ngang cả toà thành sau đó thu lại.
Đưa đài sen vào kho hàng hệ thống, Tiêu Sắt xoay người nhìn về phía ngọn nguồn hơi thở, hô: “Nữ vương bệ hạ? Nữ vương đại đại? Nữ vương lão... Đại nhân?”
Hô vài tiếng cũng không nghe đáp lại, một lúc sau có một con rắn nhỏ toàn thân phủ kín vảy bảy màu xuất hiện trong tầm mắt Tiêu Sắt.
“Chi... Chi...”
Lần đầu xuất hiện ở thế giới này, con rắn nhỏ rất khủng hoảng, đong đưa thật cái đuôi, mắt tím liên tục chớp chớp, chăm chú nhìn Tiêu Sắt trước mặt, đến gần hắn một chút rồi lại vội vàng lùi về, lộ vẻ nhu nhược đáng thương.
“Xem ra tuy rằng tiến hóa thành công nhưng bởi vì linh hồn quá mức suy yếu, Đỗ Mỹ Toa đã ngủ say.” Mỉm cười lắc lắc đầu, Tiêu Sắt lấy ra một lọ Tử Tinh Nguyên cộng sinh, mở ra nút bình chậm rãi đưa tới trước mặt con rắn bảy màu, sau đó lui về phía sau vài bước, cười nói: “Ăn đi tiểu gia hỏa!”
“Chi.. Chi..”
Nhìn thấy Tiêu Sắt đưa ra bình ngọc, con rắn bảy màu hơi ngẩn ra, chậm rãi tới gần, thử liếm liếm một chút, sau đó mắt tím sáng lên, bắt đầu điên cuồng liếm ăn.
Không bao lâu, một bình Tử Tinh Nguyên cộng sinh đã bị rắn nhỏ ăn sạch.
Ăn xong Tử Tinh Nguyên cộng sinh, tiểu gia hỏa không còn cảnh giác với Tiêu Sắt, thong thả bò tới, cuối cùng dọc theo gót chân Tiêu Sắt bò tới bả vai hắn, đầu nhẹ nhàng cọ mặt Tiêu Sắt, có vẻ rất thân thiết.
“Tiểu gia hỏa, trước khi nữ vương thức tỉnh ngươi liền theo ta đi.” Nhẹ nhàng sờ sờ rắn nhỏ, Tiêu Sắt mở ra Hãn hải càn khôn tráo, bao trùm toàn bộ đảo nhỏ. Hắn chuẩn bị cắn nuốt dị hỏa.
Rắn nhỏ bảy màu như hiểu lời Tiêu Sắt, nhanh chóng chui vào trong ngực hắn.
Lấy ra Huyết liên đan, Băng linh hàn tuyền, Nạp linh, Tiêu Sắt lần lượt kiểm tra, sau khi xác nhận không có vấn đề, bàn tay nắm lấy đài sen có Thanh liên địa tâm hỏa, dùng linh hồn lực xâm nhập vào, tách ngọn lửa xa đài sen một khoảng rồi thả người nhảy vào đài sen, bắt đầu quá trình cắn nuốt dị hỏa....
.... Vân Lam tông, quảng trường.
“Lần này cảm ơn Vân tông chủ, lão sư, Phong Lê cùng với các vị.” Cổ Hà đứng trên một phi thuyền cỡ trung, chắp tay nói với mấy người trước mặt.
“Cổ Hà trưởng lão không cần đa lễ, ngươi nguyện ý cung cấp đan dược cho Yên Nhiên tu luyện, lần này ta chỉ trả lại nhân tình thôi.” Tông chủ Vân Lam tông Vân Vận chậm rãi nói.
Nghe lời này, Cổ Hà cười khổ, than nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
Sư vương Nghiêm Sư cùng Cương quyết giả Phong Lê tự nhiên biết Cổ Hà ái mộ Vân Vận đã lâu, còn không đợi bầu không khí xấu hổ nổi lên, nhanh chóng chuyển đề tài.
“Lão Hà đi nhanh thôi, chậm là dị hỏa bị người ta nhanh chân đến trước.” Sư vương vỗ vai Cổ Hà nói.
“Muộn thì sinh biến.” Cương quyết giả Phong Lê tiếp lời.
Cổ Hà gật gật đầu, dẫn mọi người bước lên phi thuyền.