Chương 79: Ngẫu nhiên gặp được Vân Vận
----
“Phục linh tử đan?” Ánh mắt Hải Ba Đông sáng ngời.
Năm đó hắn là Đấu Hoàng ngũ tinh, hiện giờ bởi vì bị phong ấn nhiều năm, dù đã giải trừ nhưng tu vi bị giảm mấy tinh, không biết bao lâu mới có thể khôi phục, một viên đan dược nho nhỏ liền có thể giải quyết chuyện này, sao hắn lại không hưng phấn.
“Hắc hắc, ngươi yên tâm, bao trên người ta, về sau chuyện của tiểu huynh đệ chính là chuyện của Hải Ba Đông, chỉ cần gọi một tiếng là được.” Thu hồi danh sách dược liệu, Hải Ba Đông cười hắc hắc, mặt già tỏ vẻ lấy lòng.
Nhìn Hải Ba Đông vừa rồi còn một bộ hùng hổ nháy mắt hóa thành liếm cẩu, da mặt Tiêu Sắt hơi co rút, xoay người đi vào mật thất, tùy tiện nói: “Hiện giờ tu vi Hải lão tiên sinh khôi phục tới Đấu Hoàng rồi, ta nghĩ ngươi sẽ không cần mở cửa hàng Cổ Đồ này nữa, chúng ta rời đi thôi!”
“Trực tiếp đến Đế đô sao?” Hải Ba Đông gật đầu rồi hỏi.
Tiêu Sắt dừng bước, lắc lắc đầu, “Không, cách thời điểm tổ chức Đại hội Luyện dược sư còn một đoạn thời gian dài, về thành Ô Thản trước, ta cần xử lý một ít việc riêng sau đó mới đi Đế đô.”
.........
Trên ma thú phi hành từ Mạc Thành đến Hắc Nham thành.
Hải Ba Đông bất mãn dựa vào ghế thái sư, oán giận nói: “Ma thú phi hành này thực sự quá chậm. Ta thật không hiểu được, với thực lực của ngươi thì trực tiếp bay qua là được rồi sao, dù gì cũng không mất bao nhiêu thời gian.”
“Ngươi đã giao thủ với ta, đã biết tu vi thật sự của ta chỉ là Đấu Sư, căn bản không cách nào phi hành đường dài. Tuy rằng sau khi thi triển bí pháp thì thực lực có thể tăng đến Đấu Hoàng nhưng bí pháp cực kỳ tiêu hao linh hồn lực, lúc trước giúp ngươi luyện chế Phá ách đan đã tiêu hao không ít rồi, nếu ngươi không muốn Phục linh tử đan thì chúng ta liền bay nha.” Tiêu Sắt nhún vai, thuận miệng lừa dối.
“Ách...” Hải Ba Đông đen mặt, cười mỉa nói: “Vẫn là ma thú phi hành tốt, không cần tự mình bay, thoải mái, thoải mái.”
“Ừ.” Tiêu Sắt chậm rãi nhắm mắt lại, không thèm nói nữa.
Khoảng nửa ngày sau, bỗng nhiên có một bóng đen thật lớn lướt qua ma thú phi hành.
Tiêu Sắt chợt mở mắt, đứng dậy đi đến cửa sổ quan sát, một phi thuyền to hơn ma thú phi hành đập vào mắt, trên đỉnh phi thuyền có một người áo đen.
“Đây là...” Tiêu Sắt có chút kinh ngạc, hắn cảm nhận được người áo đen có hơi thở không thua kém gì Hải Ba Đông.
“Đây là Tái Không phi thuyền của Đan vương Cổ Hà, có vẻ bọn họ muốn đi sa mạc Tháp Qua Nhĩ, người áo đen kia có thực lực không kém hơn ta hiện giờ, cũng là một vị Đấu Hoàng, một vị Đấu Hoàng, ba vị Đấu Vương, hơn mười tên Đấu Linh, hùng hổ như thế là đi làm gì đây?” Tiếng Hải Ba Đông vang lên, chậm rãi đi đến cạnh Tiêu Sắt, nhìn Tái Không phi thuyền rồi rơi vào trầm tư.
Đan vương Cổ Hà?
Nghe tên này, Tiêu Sắt nở nụ cười khổ, chậm rãi mở miệng nói: “Ta nghĩ bọn họ muốn đi sa mạc Tháp Qua Nhĩ tìm kiếm dị hỏa.”
“Dị hỏa?” Hải Ba Đông hơi hơi ngẩn người, sau đó bĩu môi, khóe miệng nở nụ cười vui sướng khi người gặp họa, “Chỉ sợ bọn họ đi một chuyến về không rồi, dị hỏa đã bị ngươi luyện hóa!”
“Đúng là như thế.” Tiêu Sắt gật đầu, không tỏ ý kiến.
Nếu hắn đoán không sai thì người áo đen trên đỉnh phi thuyền là Vân Vận.
Đúng lúc này, Tiêu Sắt đột nhiên cảm giác hông bị cắn, ngay sau đó đau đến hít hà một hơi, trong đầu quanh quẩn khởi tiếng Mỹ Đỗ Toa: “Nhân loại, nghĩ cách ngăn cản đoàn người Cổ Hà đi tới sa mạc Tháp Qua Nhĩ, xem như bổn vương thiếu ngươi một ân tình.”
Cổ Hà hưng sư động chúng như thế, sao Mỹ Đỗ Toa lại không biết nguyên do, chắc chắn là hoài nghi dị hỏa bị Xà nhân tộc lấy được nên muốn tiến đến đòi. Nàng không ở Thánh thành, chắc chắn Xà nhân tộc sẽ bị đám người Cổ Hà làm cho gà bay chó sủa.
“Ta nói này nữ vương đại nhân, lần sau nói chuyện trực tiếp lên tiếng là được, ta có thể nói chút đạo đức sao? Cắn rất đau đó.” Tiêu Sắt cạn lời, truyền âm nói.
“Đừng nói nhảm nữa, nhanh đi.” Mỹ Đỗ Toa lạnh giọng thúc giục.
“Đã biết đã biết, đừng quên, ngoại trừ phải ra tay lúc sinh mệnh ta gặp nguy hiểm thì còn thiếu ta một ân tình nha, còn nữa, về sau không được động chút liền cắn ta... Còn nữa...”
“Còn không mau đi, đừng dông dông dài dài.”
Nghe vậy, da mặt Tiêu Sắt co rút, trong lòng âm thầm thề, chờ về sau nàng mọc ra chân, nhất định phải lột sạch quần áo, sau đó treo lên đánh, bắt nàng kêu ba ba.....
“Hải lão, ta nhớ ngoại trừ ngươi phải bảo vệ ta thì vẫn còn thiếu ta một ân tình đúng không!” Tiêu Sắt nghiêng đầu, cười ngâm ngâm nhìn về phía Hải Ba Đông.
Hải Ba Đông gật gật đầu, ngay sau đó nhìn về phía Tái Không phi thuyền sắp biến mất ở phía chân trời, ngạc nhiên nói: “Không phải là ngươi muốn...”
Tiêu Sắt cười khẽ lắc lắc đầu, nói: “Yên tâm, ta không có gan ra tay với Đan vương Cổ Hà, dị hỏa đã bị ta luyện hóa, ta chỉ không muốn để bọn họ đi một chuyến uổng công thôi.”
“Ách...” Hải Ba Đông nghe vậy, hơi hơi sửng sốt, trầm ngâm một lát, bất đắc dĩ nói: “Thật đúng là không hiểu nổi ngươi, ngươi không giống người thích lo chuyện bao đồng, cũng được, ai kêu ta thiếu ân tình đây, một khi đã như vậy, chúng ta liền đi qua. Dù sao cũng không phải việc gì khó.”
Nói xong, Hải Ba Đông trực tiếp nhảy khỏi cửa sổ, Tiêu Sắt cũng lấy mặt nạ đeo lên rồi theo sát.
Hai người bung cánh bay vút trên trời cao, hóa thành hai tia sáng nhanh chóng bay về phía Tái Không phi thuyền.
...... Trên Tái Không phi thuyền.
Người áo đen trên đỉnh chóp chợt mở bừng mắt, phát ra âm thanh lạnh băng: “Có hai người đuổi tới, một người là Đấu Hoàng, một người dùng bí pháp nào đó che giấu.”
Đấu Hoàng?
Nghe thế, Đan vương Cổ Hà, Sư Vương Nghiêm Sư, Cương quyết giả Phong Lê cùng với hơn mười tên Đấu Linh trong khoang thuyền lộ vẻ nghiêm túc.
“Vân tông chủ, có biết bọn họ là địch hay bạn không?” Cổ Hà nghiêng đầu nhìn về phía người áo đen, sắc mặt nghiêm trọng hỏi.
Người áo đen lạnh nhạt nói: “Vẫn chưa cảm nhận được địch ý.”
Nghe vậy, đám người Cổ Hà tức khắc thở phào nhẹ nhõm, một cường giả Đấu Hoàng cộng thêm một người thần bí, bị tổ hợp thế này theo dõi cũng không phải chuyện tốt.
Không bao lâu, Tiêu Sắt cùng Hải Ba Đông đã chậm rãi hạ xuống Tái Không phi thuyền.
Cổ Hà chắp tay với Hải Ba Đông, nói: “Tại hạ là Đan vương Cổ Hà của Gia Mã đế quốc, không biết hai vị tiến đến vì chuyện gì?”
Ngay sau đó trừ người áo đen trên đỉnh thuyền, đám Sư vương Nghiêm Sư, Cương quyết giả Phong Lê đều khom mình hành lễ.
Cường giả cấp Đấu Hoàng đáng được bọn họ tôn kính.
“Như thế nào? Cổ Hà, Phong Lê, Nghiêm Sư, mới mười mấy năm không gặp mà mấy tiểu tử thúi các ngươi đã quên ta rồi sao?” Hải Ba Đông cười ha ha nói.