Chương 23: Cướp đoạt hỏa năng
Trong rừng cây rậm rạp, ánh mặt trời ấm áp theo lá cây ở giữa khe hở thông qua, chiếu rọi trên mặt đất, tạo thành một mảnh lại một mảnh pha tạp quầng sáng.
"Mấy người các ngươi là theo chân ta đi, vẫn là từng người tự chiến?"
Tiêu Vân ngồi tại trên một tảng đá lớn, nhàn nhã nhìn phía dưới Phương Văn bọn người, mở miệng nói.
Hỏa năng săn bắt thi đấu bắt đầu về sau, năm người đứng đầu tự động bị chia làm một tiểu đội. Với tư cách là thực lực tối cường, Tiêu Vân thuận lý thành chương đảm nhiệm đội trưởng. Tuy nhiên, hắn không phải là người bá đạo, sẽ không bắt buộc người khác nghe theo mệnh lệnh của mình, cho nên khi bọn hắn tiến vào rừng cây, Tiêu Vân đã hỏi ý kiến của bốn người còn lại.
"Tiêu Vân lão đại, ta đương nhiên là theo chân ngươi." Trong bốn người, Phương Văn là người quen thuộc nhất với thực lực của Tiêu Vân, nên anh ta là người đầu tiên lên tiếng. Anh ta đã từng bị Tiêu Vân đánh bại hai lần, mỗi lần chỉ trong một chiêu. Với thực lực vượt xa mình như vậy, nếu không bám lấy "bắp đùi" này ngay bây giờ thì còn đợi đến khi nào.
"Đội trưởng, chúng tôi cũng lựa chọn đi theo anh." Ba người còn lại liếc nhìn nhau rồi đồng loạt gật đầu, trăm miệng một lời.
"Rất tốt. Tuy nhiên, tôi xin nói trước một điều: đã lựa chọn đi theo tôi, thì trước khi rời khỏi khu rừng rậm này, tôi hy vọng các người đừng có bất kỳ hành động hai mặt, gây ra bất lợi cho chúng ta. Nếu không, đừng trách tôi Tiêu Vân không khách khí. Đến lúc đó, tôi sẽ đích thân tước đoạt hỏa năng con chip của kẻ đó!"
Tiêu Vân đứng dậy khỏi tảng đá, nhảy xuống đất, nghiêm nghị cảnh cáo mọi người. Việc bốn người này đi theo mình cũng tốt, dù với thực lực của anh, đơn độc đối phó với các đội lão sinh thông thường không thành vấn đề. Nhưng Tiêu Vân dù sao cũng không giống người khác, anh hoàn toàn không biết gì về nội viện bí ẩn này.
Tiêu Vân biết rằng, trong cuộc thi săn hỏa năng, có tổng cộng mười đội lão sinh. Chín trong số đó đều do Đại Đấu Sư tạo thành, chuyên phụ trách phục kích tân sinh trong rừng rậm. Những tân sinh may mắn hoặc thực lực mạnh mẽ đột phá được chín tuyến phòng thủ này, khi tiến vào sâu trong rừng rậm, sẽ phải đối mặt với một đội Bạch Sát với cường giả Đấu Linh!
Đến lúc đó, Tiêu Vân cần những người này giúp mình chặn lại các thành viên khác của đội Bạch Sát, để anh có thể có một trận chiến "1 đấu 1 chân nam nhân" với lão sinh có thực lực Đấu Linh kia.
"Vị học đệ, đang nói chuyện gì vậy?"
Trong rừng, ngay lúc Tiêu Vân đang nói chuyện với Phương Văn và ba người còn lại, một giọng nói trêu chọc nhàn nhạt bỗng vang lên. Tiêu Vân và mọi người ngẩng đầu nhìn về hướng âm thanh truyền tới, lại nhìn thấy trên một nhánh cây cách đó không xa, năm người trẻ tuổi đang đứng chen chúc. Trên ngực họ đều đeo chiếc huy chương hình tháp nhỏ mà Tiêu Vân đã thấy trước đó.
Lúc này, năm vị nội viện lão sinh này đang nhìn Tiêu Vân và mọi người với vẻ mặt đầy trêu tức, ánh mắt tựa như mèo vờn chuột.
"Ồ, còn có một tiểu bằng hữu nữa. Chắc là cái gọi là thiên tài rồi nhỉ?" Một trong số đó, một người trẻ tuổi mặc áo bào màu xanh lam, dùng tay chỉ xuống đất, cười nói với Tiêu Vân.
"Ha ha ha, thiên tài? Trẻ tuổi như vậy, dù là thiên tài thì tu vi cao đến đâu? Huống hồ, tốc độ tu luyện của chúng ta sau khi vào nội viện, thiên tài có theo kịp không?"
"Các vị học đệ, thức thời một chút giao hỏa năng trên người ra đây, bằng không đám học trưởng đây sẽ giáo huấn các ngươi một phen."
Bốn người còn lại cười gằn, dường như Tiêu Vân và mọi người đã là miếng thịt trên thớt, mặc người xâu xé.
"Mấy vị học trưởng tự tin như vậy sao?" Tiêu Vân cười lạnh một tiếng, lấy Xích Huyết Trường Thương từ trong nạp giới ra. Khí thế Thất Tinh Đại Đấu Sư bùng phát từ trong cơ thể.
Phương Văn và ba người còn lại cũng xuất ra vũ khí của mình, vận chuyển đấu khí. Bốn luồng khí tức mạnh mẽ, tuy yếu hơn Tiêu Vân nhưng cũng ở cấp bậc Đại Đấu Sư, lan tỏa ra xung quanh.
"Không ngờ các ngươi lại có thực lực như vậy. Chẳng lẽ các ngươi là năm người đứng đầu trong cuộc thi tuyển chọn nội viện lần này?" Cảm nhận được khí tức của Tiêu Vân và bốn người, năm kẻ lúc trước còn đang cười nhếch mép giờ sắc mặt biến đổi. Trong đó, người trẻ tuổi mặc áo bào xanh lam kia không thể tin nổi nói.
Tiêu Vân không trả lời câu hỏi của hắn, mà thân hình lóe lên, hóa thành một đạo lưu quang màu đỏ thẫm lao thẳng về phía năm người.
Người mặc áo bào xanh lam thấy Tiêu Vân đánh tới, không kịp thi triển đấu kỹ, chỉ có thể vội vàng vận chuyển đấu khí trong cơ thể. Một đạo khải giáp đấu khí màu vàng đất ngưng tụ trên bề mặt cơ thể.
"Bành!"
Trong chốc lát, một luồng lực lượng cực kỳ hung hãn đột nhiên đụng vào trước ngực người trẻ tuổi, tựa như một quả đạn pháo khủng bố, phát ra tiếng trầm đục rung động cả khu rừng xung quanh.
Chiếc khải giáp đấu khí màu vàng đất như giấy mỏng, trực tiếp bị trường thương oanh vỡ. Thân thương quất vào ngực người trẻ tuổi, ẩn chứa trong đó sức mạnh cường đại trực tiếp hất văng hắn ra ngoài, đụng vào một gốc đại thụ khổng lồ, hoàn toàn ngất đi.
"La Qua..." Tám người còn lại trên sân nhìn thấy đều đổ mồ hôi lạnh. Các lão sinh không ngờ rằng, Tiêu Vân trông có vẻ vô hại lại có thực lực khủng khiếp đến vậy. La Qua vừa bị anh ta quất bay chính là đội trưởng của đội lão sinh này, thực lực có tới Ngũ Tinh Đại Đấu Sư.
Tuy Tiêu Vân ra tay đúng thời cơ, La Qua chưa kịp phòng ngự, nhưng cũng không đến mức bị một thương đánh ngất đi trực tiếp như vậy. Sức mạnh của tên tiểu tử này lớn đến mức nào?
"Chạy mau!"
Nhìn thấy đội trưởng của mình thảm hại như vậy, bốn vị lão sinh còn lại tuy đều bị Tiêu Vân làm cho kinh hãi, nhưng động tác lại không chậm, nhao nhao chạy tán loạn.
Lúc này, bọn họ hận không thể cha mẹ mình sinh thêm hai cái chân nữa. Đấu khí trong cơ thể vận chuyển dưới chân, họ chạy như bay, nhảy nhót giữa các cành cây, chỉ chốc lát nữa là biến mất trong rừng rậm.
"Ha ha ha, bây giờ mới muốn chạy trốn, có phải hơi trễ rồi không." Phương Văn và mọi người đã sớm ở một bên đề phòng, chặn đường chạy trốn của bọn họ. Vài cái lắc mình, đường chạy trốn của đám lão sinh đều bị chặn lại.
"Ta cảnh cáo ngươi, đừng lại đây! Kính già yêu trẻ biết không? Ta là học trưởng của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy... A!"
"Ồn ào." Tiêu Vân một thương trực tiếp đập xuống, lực lượng kinh khủng trực tiếp đánh ngất tên lão sinh lắm lời kia, khiến hắn nằm trên mặt đất không thể nhúc nhích.
Ngay sau đó, Phương Văn từ trên trời giáng xuống, rơi xuống bên cạnh lão sinh. Anh ta đưa tay lục lọi trên người hắn, chỉ chốc lát sau thì moi ra một tấm thẻ tinh màu xanh nhạt.
"Lão đại, cho anh." Phương Văn đi đến bên cạnh Tiêu Vân, cung kính đưa tấm thẻ trong tay.
"Không cần cho tôi. Vì chúng ta là đồng đội, thu hoạch được vật phẩm thì không nên để mình tôi độc chiếm. Đội ngũ lão sinh cũng do năm người tổ thành. Bất kỳ kẻ nào bị chúng ta đánh bại, các người đều có thể chọn một tấm hỏa năng con chip làm chiến lợi phẩm. Tuy nhiên, có một điều tôi muốn nhấn mạnh: việc chọn chip hoàn toàn dựa vào vận khí, và sau đó không được đổi ý!" Câu cuối cùng, Tiêu Vân nói với ba người còn lại.
"Đa tạ lão đại!" Phương Văn vội vàng lấy con chip màu đen của mình ra. Hai tấm thẻ dính vào nhau, nhẹ nhàng cọ xát. Số 27 trên tấm thẻ màu xanh nhạt ban đầu biến thành 7, còn số trên tấm thẻ màu đen của Phương Văn biến thành 25.
"Ồ, hai mươi ngày hỏa năng, cũng không ít đâu. Đa tạ học trưởng." Phương Văn cười hì hì nói với lão sinh nằm trên mặt đất. Nếu lão sinh này không bị Tiêu Vân đánh ngất đi, có lẽ nghe thấy lời Phương Văn nói sẽ tức giận đến thổ huyết.
. . .