Chương 22: Dị hỏa
Nhìn trước mắt như một mỹ lệ búp bê sứ, rụt rè nhìn mình, Thanh Lân, Tiêu Viêm cười híp mắt nói: "Thanh Lân, giúp ca ca một chuyện có được hay không?"
"Ngươi, ngươi nói đi." Tiểu Thanh Lân rụt rè nói.
"Giúp ta đi tìm một đóa hỏa diễm." Tiêu Viêm nói.
"Chủ nhân, nàng thật có thể giúp ngài tìm dị hỏa sao?" Một bên, Hải Ba Đông không hiểu nói.
"Tuy rằng nàng không thể trực tiếp tìm tới dị hỏa, thế nhưng nàng có thể tìm tới con rắn kia." Tiêu Viêm cười thần bí nói.
"Ây..." Hải Ba Đông đối với những lời kỳ quái Tiêu Viêm thường thốt ra đã sớm không còn gì để kinh ngạc.
"Chúng ta lên đường đi, Tiểu Y Tiên, ngươi ở lại. Trong đại mạc, ngươi có thể không chịu được nhiệt độ." Tiêu Viêm nói với Hải Ba Đông và Tiểu Y Tiên, cũng không để ý đến Tiểu Y Tiên đã sớm thu lại miệng.
"Bá!" Trên bầu trời Mạc thành, một đạo băng đấu khí màu trắng và một đạo đấu khí màu tím bay vút qua.
"Thậm chí ngay cả phi hành đấu kỹ thất truyền đã lâu đều có, đây là gia tộc bí ẩn nào ra rèn luyện dòng chính đệ tử vậy? Ở Gia Mã Đế Quốc chưa từng nghe tới a." Hải Ba Đông nhìn Tiêu Viêm đang ôm Thanh Lân, triển khai đấu khí màu tím bay lượn bên cạnh, thầm nghĩ.
"Đi, chúng ta đi theo bản đồ về phía Đông, đến cái địa điểm khả nghi kia, ngươi dẫn đường trước." Tiêu Viêm nói.
"Được, bên này." Nói rồi, ba người xoay hướng, hướng về phía chân trời bay đi.
"Hô! Phi! Phi! Cái Tháp Qua Nhĩ sa mạc này thật không phải là nơi để người ta đợi a." Tiêu Viêm nhổ một ngụm cát trong miệng, dùng đầu bào bọc chặt Thanh Lân, nói.
"Lập tức tới ngay." Hải Ba Đông lên tiếng.
Ba người ở giữa cơn gió Charix đang gào thét, cúi đầu, bước chân nặng nhẹ hướng về khu vực được đánh dấu trên bản đồ mà đi đến.
"Chủ nhân, đại khái ngay ở vị trí này. Phạm vi khả nghi ở đây kỳ thực cũng rất lớn, ta không xác định được quá chính xác địa điểm." Hải Ba Đông dừng bước, dẫm dẫm dưới chân khu vực này, đối với Tiêu Viêm nói.
Hải Ba Đông hơi có chút mong chờ nhìn Tiêu Viêm, chờ đợi Tiêu Viêm có thể sử dụng thần thông nào để định vị địa điểm dị hỏa kia.
"Thanh Lân, sau đó phải xem ngươi rồi." Tiêu Viêm thả Thanh Lân xuống, cười tủm tỉm nói với Thanh Lân.
"Hả?" Thanh Lân nhíu nhíu khuôn mặt nhỏ đáng yêu như hạt dưa, nghi ngờ nói.
"Thanh Lân, ngươi là Xà Nhân Tộc và Nhân tộc hỗn huyết, trời sinh nắm giữ một loại huyết thống - Bích Xà Tam Hoa Đồng, có thể dễ dàng cảm ứng được hơi thở của xà loại ma thú gần đó." Tiêu Viêm nói.
Thanh Lân nghe Tiêu Viêm nói ra thân thế của mình, sợ sệt kéo ống tay áo xuống.
"Không có gì đâu, Thanh Lân, đừng sợ. Giúp ta tìm một chút xà loài ma thú ẩn giấu ở quanh đây được không?" Tiêu Viêm tiến lên sờ sờ đầu Thanh Lân, nói.
"Được rồi, Tiêu Viêm ca ca." Thanh Lân thẹn thùng nói.
"Hải Ba Đông, đem hơi thở của ngươi khống chế ở cảnh giới Đại Đấu Sư và Đấu Linh, để Thanh Lân cảm thụ một chút." Tiêu Viêm nhìn sang, nói với Hải Ba Đông.
"Vâng." Hải Ba Đông sau khi nghe xong, thu lại khí thế Đấu Hoàng đỉnh cao của mình, phân biệt áp súc khí thế ở cảnh giới Đại Đấu Sư và Đấu Linh.
"Thanh Lân, cảm nhận được chưa? Nhớ kỹ cường độ năng lượng này, con rắn kia thực lực nên ở trong khoảng hai cảnh giới này, để tâm cảm thụ một chút." Tiêu Viêm khích lệ nói.
"Được rồi, ta, ta tận lực." Thanh Lân cẩn thận đáp lại, sau đó tỉ mỉ nhắm mắt lại, cẩn thận cảm thụ.
Qua một hồi lâu, Thanh Lân mở mắt ra, chỉ về phía hướng Bắc, vẻ mặt có chút không chắc chắn nói: "Hướng kia, cách khoảng năm mươi mét, ta cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, khí thế cũng gần giống như vị lão gia tử vừa rồi. Có điều, dường như ở dưới lòng đất, ta không quá chắc chắn."
"Đi xem một chút." Tiêu Viêm vui mừng, cùng Hải Ba Đông liếc nhìn nhau, nói.
"Lão sư, đến lượt ngươi ra tay rồi." Tiêu Viêm đứng ở vị trí Thanh Lân vừa chỉ, âm thầm nói với Dược Lão.
Dược Lão, với bàng bạc lực lượng linh hồn, từ trong nạp giới tràn ra, bắt đầu lan tỏa xuống lòng đất.
Chỉ chốc lát, Dược Lão đáp lại: "Chính là chỗ này. Ta vừa cảm nhận được hệ "hỏa" năng lượng dồi dào ở phía dưới, còn sinh động hơn cả mặt đất. Phía dưới này hẳn là dung nham, đi xuống xem đi."
"Được rồi, lão sư."
"Chính là chỗ này, Hải Ba Đông, đến lượt ngươi ra tay rồi." Tiêu Viêm nói.
"Ai, nhớ ta đường đường một đời Băng Hoàng, dĩ nhiên lưu lạc tới mức đào cát trong sa mạc." Hải Ba Đông một bên dùng đấu khí oanh tạc mặt đất, một bên âm thầm oán thầm.
"Oành", "Oành", "Oành".
Theo Hải Ba Đông ra sức oanh kích, dưới lớp cát, địa tầng bắt đầu chậm rãi xuất hiện một thông đạo dài và hẹp dưới lòng đất.
"Ta đi xuống trước." Nói rồi, Hải Ba Đông thả người nhảy xuống, vừa trượt xuống, vừa vung đấu khí hùng hồn tiếp tục oanh kích đường nối. Tiêu Viêm ôm Thanh Lân theo sát phía sau.
Lướt qua hành lang hẹp dài, Tiêu Viêm ba người rơi vào một cái địa huyệt to lớn. Dung nham đỏ rực chảy xuôi chậm rãi trong địa huyệt, từng tia khói vụ thỉnh thoảng bay lên trên mặt dung nham, rồi biến mất không còn tăm hơi.
"Hô, quả nhiên ở đây." Tiêu Viêm vui vẻ nói. Hải Ba Đông và Thanh Lân cũng ở một bên, với vẻ mặt khiếp sợ nhìn cảnh tượng kỳ lạ dưới lòng đất này.
"Trước tiên cần phải dẫn Song Đầu Hỏa Linh Xà ra, nhường Thanh Lân thu phục, để nó dẫn đường cho ta." Tiêu Viêm nhìn mặt hồ, nghĩ.
"Oanh kích mặt hồ, Hải Ba Đông." Tiêu Viêm nói.
"Vâng." Hải Ba Đông vung tay phải lên, một đạo đấu khí mãnh liệt chém về phía hồ dung nham.
"Oành!" Trên mặt hồ xuất hiện một cái hố, không đầy mấy giây đã bị dung nham xung quanh nhanh chóng lấp kín, mặt hồ lần thứ hai trở lại bình tĩnh.
Hải Ba Đông thấy vậy, nhìn về phía Tiêu Viêm, không hiểu hành động này có ý nghĩa gì.
"Hí hí hí..." Lúc này, trên mặt dung nham trồi lên một con ma thú hình rắn, cả người hiện ra hồng quang, phun ra xà tâm, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm ba người dưới đất.
"Hỏa Linh Xà à? Khí tức vẫn là đỉnh cao Đại Đấu Sư, cái đầu thứ hai cũng rất kỳ lạ." Tiêu Viêm nhìn Hỏa Linh Xà đang bơi lội trên mặt hồ, lẩm bẩm nói.
"Chủ nhân, ngài muốn ta ra tay giết con ma thú này sao?" Hải Ba Đông lên tiếng hỏi.
"Không."
"Thanh Lân, đến lượt ngươi ra tay đi." Tiêu Viêm nói với Thanh Lân.
Thấy Thanh Lân nhìn mình với vẻ khó hiểu, Tiêu Viêm cười híp mắt khích lệ: "Nhìn chằm chằm con Hỏa Linh Xà kia, hãy tưởng tượng nó là đồng bọn của ngươi, dùng huyết mạch trong cơ thể ngươi để triệu hồi nó."
Dưới sự cổ vũ của Tiêu Viêm, Thanh Lân chân thành nhìn chằm chằm con Hỏa Linh Xà phía dưới. Chốc lát sau, khi con Hỏa Linh Xà chuẩn bị lặn xuống lần nữa vì thấy ba người trên mặt đất không có động tĩnh.
Trong đôi mắt màu bích lục của Thanh Lân, ba đốm nhỏ màu xanh lục đột nhiên hiện lên, rồi ba đốm nhỏ đó xoay tròn cao tốc quanh con ngươi, hình thành ba nụ hoa sắp nở.
"Oành!"
Một đạo u quang từ mắt Thanh Lân bắn ra, trúng đầu Hỏa Linh Xà. Giữa lúc Hỏa Linh Xà hung ác chuẩn bị phản kích, trên đầu nó đột nhiên mơ hồ xuất hiện một đóa hoa lục, cuối cùng biến mất.
Hỏa Linh Xà nhất thời yên tĩnh lại, ánh mắt nhu hòa nhìn Thanh Lân.
Nhìn thấy mình đã thành công khống chế Hỏa Linh Xà, Thanh Lân thở phào nhẹ nhõm, lực kiệt ngã vào trong ngực Tiêu Viêm.