Chương 29: Ba năm ước hẹn kết thúc
Tiêu Viêm bình thản nói, lời nói chậm rãi lan tỏa, làm cho không khí quảng trường vốn đang đặc quánh thoáng rung chuyển và hỗn loạn.
"Hừ, Tiêu Gia? Tiêu Gia đã sớm không còn, ngươi sợ là còn chưa biết đi, có điều yên tâm, ta chẳng mấy chốc sẽ đưa ngươi đi cùng bọn họ." Hỏa Huyền nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, thầm nghĩ trong lòng.
"Đại Đấu Sư, từ Đấu Khí Tam Đoạn đến Đại Đấu Sư, mới chỉ ba năm, thiên phú của Tiêu Viêm quả thực quá khủng bố!" Hỏa Trĩ nhìn thấu thực lực của Tiêu Viêm, có chút kinh ngạc. Nếu cho hắn đủ thời gian, Tiêu Viêm tuyệt đối sẽ trở thành người thứ hai Tiêu Huyền trong Tiêu Tộc. Xem ra, đây chính là nguyên nhân mà Hỏa Huyền ca ca muốn giết hắn!
"Nạp Lan Gia, Nạp Lan Yên Nhiên!"
Từ từ đứng dậy, Nạp Lan Yên Nhiên thân thể mềm mại kiên cường như một đóa Tuyết Liên ngạo nghễ. Đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Tiêu Viêm, giọng nói cũng bình tĩnh như hắn.
Tiêu Viêm chậm rãi nắm chặt chuôi Xích, bỗng nhiên giật mạnh. Huyền Trọng Xích mang theo một luồng áp bức phong thanh, chỉ xéo xuống mặt đất. Kình phong từ thân Xích thổi tung bụi đất, Đấu Khí lượn lờ bên ngoài thân thể. Tiêu Viêm nhìn Nạp Lan Yên Nhiên: "Hôm nay, hãy giải quyết dứt điểm ân oán năm xưa. Năm đó ngươi đã sỉ nhục Tiêu Gia ta, ngày hôm nay... ta sẽ đòi lại!"
Nạp Lan Yên Nhiên ngón tay ngọc duỗi ra, trên ngón tay đeo một chiếc nạp giới màu ngọc bích lóe sáng. Một thanh trường kiếm thon dài màu xanh nhạt thoáng hiện ra. Lưỡi kiếm nghiêng, ánh mặt trời chiếu xuống, phản xạ ra một mảnh lạnh lẽo.
Tiêu Viêm bàn tay nắm chuôi Xích ngày càng siết chặt. Một lát sau, bàn chân đột nhiên đạp mạnh về phía trước. Chỗ đặt chân, khối đá xanh cứng rắn, lan tràn ra vài đạo vết nứt.
Nạp Lan Yên Nhiên tay ngọc nắm chặt trường kiếm, nhàn nhạt màu xanh của Phong cuốn trên thân kiếm lăn lộn. Trong cơn gió cuốn, những nhát Phong Nhận sắc bén co duỗi, thỉnh thoảng bắn mạnh ra. Trên khối đá xanh cứng rắn, lưu lại những vết xước không cạn không sâu. Thân kiếm từ từ di chuyển, xa xa chỉ về phía Tiêu Viêm, mũi kiếm sắc bén dưới ánh mặt trời phản xạ ra quang mang sâm lãnh.
Theo Đấu Khí trên thân thể hai người bốc lên, không khí quảng trường khổng lồ thoáng chốc trở nên ngưng tụ. Chu vi lần nữa chìm vào im lặng. Mọi ánh mắt đều tập trung vào hai người. Rất nhiều người đều muốn biết, trải qua ba năm tu luyện, năm đó kẻ được coi là phế vật đến tột cùng có thể đạt tới trình độ nào?
Trong quảng trường, Tiêu Viêm bàn tay nắm chặt chuôi Xích, cảm nhận được sức nặng không ngừng truyền đến. Tiêu Viêm ngẩng đầu, nhìn người con gái đối diện. Giữa không trung, hai mắt nhìn nhau, ánh mắt của cả hai đều có chút phức tạp.
Lúc này, Tiêu Viêm trên sân, dưới vô số ánh mắt nhìn kỹ, trước tiên phá vỡ thế giằng co. Trọng Xích vung lên, thân thể bỗng chốc hóa thành một đạo bóng đen, hung hăng xông thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên.
"Đánh đi! Nạp Lan Yên Nhiên! Ba năm rồi!" Bóng đen xông tới, tiếng gầm nhẹ bị đè nén ba năm không nhịn được thoát ra từ cổ họng.
Dưới ánh mắt của mọi người trên quảng trường, bóng đen như một con Ma Thú tức giận, khinh thân áp sát mặt đất, Huyền Trọng Xích lướt qua, ven đường trực tiếp trên đá xanh, tạo ra những tia lửa dài cùng những dấu vết sâu sắc.
Nạp Lan Yên Nhiên nhìn bóng đen lao thẳng tới. Khi Tiêu Viêm sắp đến phạm vi mười mét quanh người, Nạp Lan Yên Nhiên rốt cuộc hành động. Mũi chân nhẹ nhàng điểm xuống đất, thân thể như lá rụng trong cuồng phong, bồng bềnh lập lòe. Trong khoảnh khắc, nàng đã giao thoa với bóng đen đang bạo trùng tới.
Giao thoa chốc lát, Nạp Lan Yên Nhiên trường kiếm trong tay cực kỳ tự nhiên quét ngang ra. Mượn sức xung kích của thân pháp, vài đạo Phong Nhận nhỏ bé đã tiên phong cách kiếm bắn ra, chém về phía cổ Tiêu Viêm.
Thân hình đang lao nhanh đột nhiên dừng lại. Chiếc Hắc Xích to lớn hơi nhấc lên, theo tiếng leng keng cùng một ít tia lửa nhỏ, những Phong Nhận này hoàn toàn không cản được nửa điểm thế công của Tiêu Viêm, mà tan biến hoàn toàn. Sau khi đỡ được Phong Nhận, Tiêu Viêm hơi ngẩng mắt, đôi mắt lạnh lùng liếc nhìn dáng người uyển chuyển lướt qua. Cánh tay vung lên, Huyền Trọng Xích mang theo một luồng kình khí hung hãn, ném ngang về phía sau. Kình khí áp bức, ép sát váy áo trên thân Nạp Lan Yên Nhiên vào sát da dẻ, phác họa nên dáng người mảnh khảnh thon thả ấy.
Cảm nhận được kình khí áp bức vù vù vang vọng phía sau, Nạp Lan Yên Nhiên lông mày khẽ nhíu, dường như có chút bất ngờ trước sự nhạy bén của đối phương. Trường kiếm trong tay bạo đâm ra. Thanh trường kiếm màu xanh nhạt trong không trung hư vô lưu lại một vết cung màu xanh. Mũi kiếm sắc bén, dường như xuyên thủng lực cản của không khí. Theo tiếng "keng" lanh lảnh, mũi kiếm thẳng tắp điểm vào Trọng Xích đang bị ném ngang. Hai người chạm nhau, sức mạnh kình khí cường đại ẩn chứa trên chiếc Xích lớn làm cho thanh trường kiếm thon dài này dĩ nhiên bị ép thành một độ cong cực kỳ kinh tâm động phách. Bởi vậy có thể thấy được, chiếc Xích lớn màu đen kia đến tột cùng bao hàm bao nhiêu kình khí khủng bố.
Nhưng mà, trường kiếm tuy rằng uốn lượn thành độ cong nguy hiểm như vậy, nhưng lại trước sau vẫn chưa gãy vỡ. Đến lúc mũi kiếm sắp kề sát cánh tay ngọc của Nạp Lan Yên Nhiên, nàng khẽ giậm chân xuống đất. Thanh mang trên trường kiếm tăng vọt. Sức mạnh đột ngột tăng vọt, ầm một tiếng, nàng đã đẩy Trọng Xích ra ngoài. Mượn lực bật ra của hai người, Nạp Lan Yên Nhiên vọt người lên chiếm hơn nửa khoảng không. Khuôn mặt nghiêm nghị, trường kiếm trong tay bỗng chốc run rẩy cấp tốc, rồi chậm rãi di động. Mỗi khi trường kiếm di chuyển một phần, liền lưu lại một tàn ảnh kiếm hình như có như thực.
Trọng Xích cắm sâu xuống đất. Tiêu Viêm ngẩng đầu, nheo mắt nhìn những tàn ảnh năng lượng chậm rãi xuất hiện theo sự di chuyển của trường kiếm Nạp Lan Yên Nhiên. Dựa vào giác quan nhạy bén, hắn có thể nhận ra sức mạnh to lớn ẩn chứa trong những tàn ảnh này.
Tiêu Viêm bàn tay nắm chặt chuôi Huyền Trọng Xích. Bàn chân chậm rãi xoay nửa vòng trên mặt đất, rồi tầng tầng đạp xuống. Âm thanh năng lượng nổ tung vang lên dữ dội từ chỗ bàn chân, thu hút toàn bộ tầm mắt của mọi người. Theo tiếng nổ tung, Tiêu Viêm mượn lực phản chấn của năng lượng, thân thể bỗng chốc lao thẳng về phía Nạp Lan Yên Nhiên trên không trung. Đấu Khí mãnh liệt tuôn ra. Phía trên Huyền Trọng Xích, từng tia lửa vàng đất quỷ dị quấn quanh thân Xích.
Liếc nhìn Tiêu Viêm đang bắn tới từ phía dưới, Nạp Lan Yên Nhiên hơi nhíu mày. Sự di chuyển của trường kiếm trong tay chưa vì vậy mà dừng lại. Bàn chân khẽ giậm chân vào hư không, Đấu Khí màu xanh nhạt từ lòng bàn chân dâng trào ra, chỉ trong chốc lát đã hình thành một đám lớn Phong Nhận sắc bén, hung hăng chém về phía Tiêu Viêm.
Cảm thụ tiếng xé gió của Phong Nhận truyền tới từ đỉnh đầu, Tiêu Viêm giơ tay lên. Một cỗ lực đẩy tràn đầy trời đất từ trong lòng bàn tay dâng trào ra. Đám Phong Nhận lớn này còn chưa tiếp cận Tiêu Viêm, đã bị cỗ lực đẩy này thổi bay đi với âm thanh ầm ầm.
"Phong Linh Phân Hình Kiếm!"
Tiếng quát vang lên. Nạp Lan Yên Nhiên trường kiếm trong tay rộng mở chỉ về phía Tiêu Viêm bên dưới. Mũi chân nhẹ nhàng điểm vào hư không, một luồng gió nhẹ xuất hiện dưới chân. Mượn luồng gió nhẹ này, Nạp Lan Yên Nhiên nhanh chóng lùi về sau. Năm đạo hư huyễn tàn kiếm năng lượng để lại giữa không trung thoáng run rẩy, rồi bắn mạnh về phía Tiêu Viêm bên dưới, đầu đuôi va chạm vào nhau.
Năng lượng tàn kiếm xẹt qua hư không, giống như xé rách không gian. Vòng tròn năng lượng màu xanh nhạt chảy ra từ mũi kiếm. Năm đạo kiếm hình đầu đuôi va chạm, giống như một đạo Lưu Tinh từ trên trời giáng xuống.
Khẽ nhíu mày, Tiêu Viêm tùy ý bàn tay tạo ra một cỗ kình khí. Mượn lực đẩy của kình khí, thân thể hắn bỗng chốc lui lại. Năm đạo năng lượng tàn kiếm này vừa vặn lướt qua bên ngoài thân thể, mang theo luồng phong nhận sắc bén làm da dẻ Tiêu Viêm có chút đau nhói.
"Nếu không thể trốn, vậy thì gắng đón đỡ vậy..." Theo ý niệm trong lòng, Tiêu Viêm Đấu Khí bỗng nhiên tăng vọt. Luồng năng lượng khổng lồ đột nhiên phóng thích này khiến vô số người bên dưới đầy mặt ngạc nhiên.
Ngọn lửa màu vàng đất lóe lên. Trọng Xích vung lên, mang theo kình khí hùng hồn, dưới những ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hung hăng đập vào năng lượng tàn kiếm.
"Oành!"
Hai bên va chạm, tiếng nổ mạnh của năng lượng vang lên trên hư không. Ánh sáng màu xanh đại thịnh, làm cho vài người không nhịn được nhắm mắt lại.
Trên bầu trời, ánh sáng màu xanh dần tiêu giảm. Một đạo bóng đen bỗng nhiên lao về phía Nạp Lan Yên Nhiên đang đứng trên mặt đất. Tiếng phong thanh áp bức mãnh liệt làm đau tai người nghe.
Nạp Lan Yên Nhiên ánh mắt liếc nhìn bóng đen tấn công như chẻ tre. Vừa định ra tay, nàng chợt lạnh cả người, da dẻ đột nhiên nổi da gà. Nàng rộng mở nghiêng đầu, một vệt bóng đen như quỷ mị xuất hiện sau lưng nàng.
Bóng đen ngẩng đầu, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Tiêu Viêm. Lúc này, hai tay hắn nắm chặt thành nắm đấm. Chiếc Huyền Trọng Xích màu đen to lớn đã mất tăm. Nắm đấm mượn nửa phần lực lượng thân thể, cộng thêm một luồng kình phong kinh khủng, mạnh mẽ đập về phía sau lưng Nạp Lan Yên Nhiên. Nắm đấm lướt qua, lại sinh ra tiếng nổ đùng đoàng chói tai. Công kích này thật sự cường hãn!
"Bát Cực Băng!"
Tiếng gầm nhẹ vang lên trong lòng. Kình khí ẩn chứa trên nắm đấm lần thứ hai tăng vụt. Cuối cùng, dưới ánh mắt kinh hãi của đám đệ tử Vân Lam Tông xung quanh, nó đập chặt chẽ và vững vàng vào sau lưng Nạp Lan Yên Nhiên.
Kình phong khủng khiếp trực tiếp khiến Nạp Lan Yên Nhiên như diều đứt dây, thân thể mềm mại văng hơn nửa khoảng không, như đóa hoa yếu đuối bị cuồng phong cuốn đi.
Trong con ngươi Tiêu Viêm lóe lên một vệt tàn nhẫn. Tay trái một phen, gọi ra một tia lửa màu vàng đất. Hỏa Diễm xuất hiện, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt tăng lên đến mức độ khủng khiếp. Ngay sau đó, Tiêu Viêm tay phải lại một phen, trên lòng bàn tay, một tia Hỏa Diễm sâm bạch lơ lửng.
"Hai loại Dị Hỏa?"
"Trời ạ, Tiêu Viêm dĩ nhiên có hai loại Dị Hỏa!"
Mọi người ở khu khách quý ngồi trố mắt ngoác mồm, ngẩng đầu nhìn Tiêu Viêm trên không trung.
"Hai loại Dị Hỏa?" Hỏa Huyền nghe vậy cười nhạo nói. Tia lửa màu vàng đất này, tự nhiên là Phong Nộ Long Viêm, đứng thứ mười tám trên Dị Hỏa Bảng. Còn về tia Hỏa Diễm sâm bạch kia, Hỏa Huyền rất rõ ràng, đó không phải là cái gì Dị Hỏa, mà chỉ là một đóa tử hỏa của Cốt Linh Lãnh Hỏa mà thôi.
Tiêu Viêm hai tay lập tức đưa lên, rồi chậm rãi tới gần. Dường như cảm nhận được sự va chạm sắp xảy ra, hai cỗ Hỏa Diễm bỗng nhiên chấn động kịch liệt. Ngọn lửa điên cuồng xoay tròn, nhiệt độ nóng rực nhanh chóng tăng cao. Dưới sự điều khiển thuần thục của Tiêu Viêm, hai loại Hỏa Diễm đan xen vào nhau, dung hợp lẫn nhau. Nửa ngày sau, Hỏa Diễm ngưng tụ thành một đóa hỏa liên hai màu vàng bạc.
"Dị Hỏa hòa vào nhau? Hắn dĩ nhiên có thể sử dụng đấu kỹ của Hỏa Huyền ca ca?" Hỏa Trĩ thấy cảnh này, không nhịn được kinh hô. Uy lực của Dị Hỏa hòa vào nhau này nàng đã từng chứng kiến tận mắt. Năm đó, Hỏa Huyền chính là dựa vào chiêu này suýt chút nữa giết Lôi Động. Tuy rằng Dị Hỏa trên tay Tiêu Viêm lúc này xếp hạng khá thấp, còn có một đóa căn bản không tính là Dị Hỏa, nhưng uy lực của chúng hòa vào nhau tuyệt đối sẽ không kém.
Mà Nạp Lan Yên Nhiên cũng không cam yếu thế. Siết chặt dây cột tóc, mái tóc đen buông xõa, không ngờ lại mang khí chất xuất trần linh động đến vậy. Cảnh tượng động lòng người này làm cho vô số người vốn đã ái mộ nàng càng thêm tim đập nhanh.
Trong sân, theo mái tóc đen buông xuống, đôi mắt Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi nhắm lại. Chỉ chốc lát sau, nàng đột nhiên mở mắt. Cả mái tóc đen đột nhiên bay lên không gió, tóc dài phấp phới. Theo mái tóc đen múa động, thân thể nàng lại không cần mượn lực bắn ra hay hiệu quả cánh, bắt đầu trôi nổi lên.
Theo thân hình Nạp Lan Yên Nhiên chậm rãi bay lên không, năng lượng quanh thân cũng vào lúc này như nước sôi trào lên, bạo động. Từng vòng gợn sóng thực chất màu xanh nhạt từ trong cơ thể không ngừng khuếch tán ra.
Trường kiếm chậm rãi di chuyển lên, cuối cùng chỉ xéo xuống quảng trường bên dưới, chỉ về phía Tiêu Viêm. Mỗi khắc, trường kiếm khẽ run. Ánh mặt trời trên trời trong giây lát lại ngưng tụ về phía trường kiếm. Chỉ trong chốc lát, ánh sáng trên trường kiếm đã tăng mạnh, tia sáng chói mắt, giống như một vòng mặt trời thứ hai trên trời.
Tiêu Viêm hít sâu một hơi. Yên lặng trong chốc lát, bỗng nhiên bấm tay gảy vào hỏa liên. Nhẹ giọng lẩm bẩm nói: "Đi thôi, Phật Nộ Hỏa Liên!"
"Phong Chi Cực. Lạc Nhật Diệu!"
Theo một tiếng khẽ kêu, sóng năng lượng khủng bố rốt cục bạo động lên. Một luồng kiếm khí ác liệt, từ trên trời giáng xuống, va chạm với Phật Nộ Hỏa Liên. Hai đạo năng lượng vừa tiếp xúc, một luồng sóng gợn mạnh mẽ chấn động toàn bộ Vân Lam Tông. Ngay sau đó, một luồng cương phong cực kỳ mạnh mẽ, lấy điểm nổ tung trên không làm trung tâm, tùy ý địa cuốn lấy chu vi. Trong nháy mắt, đất rung núi chuyển.
Khi tất cả gió êm sóng lặng, quảng trường Vân Lam Tông dưới nền đá xanh đã không còn tồn tại nữa.
Tiêu Viêm cùng Nạp Lan Yên Nhiên ước hẹn ba năm, không có bất kỳ bất ngờ nào, Nạp Lan Yên Nhiên bại!