Chương 7: Thức tỉnh Mộc độn tế bào cùng Mangekyō Sharingan
Liên tiếp mười ngày, Ato đều ở trong phòng mình, không ăn cơm, chỉ để nhanh chóng hấp thu hết toàn bộ năng lượng thuộc tính Mộc kia.
Vân Sơn rất quan tâm đến tình hình của Ato, bởi lẽ ông chỉ còn sống được vài chục năm, tất cả đều trông cậy vào cậu nhóc này. Dù sau này ông có nghi ngờ Ato khoác lác, nhưng với tình cảnh hiện tại, chỉ có thể "chữa cháy". Ngay cả khi Ato không trị được vết thương cho ông, ông cũng sẽ tìm mọi cách giữ cậu ta lại Vân Lam Sơn. Ato còn trẻ mà đã có thực lực mạnh mẽ như vậy, tương lai tiền đồ chắc chắn vô lượng. Nếu cậu có thể hỗ trợ Vân Vận, ông có thể yên lòng nhắm mắt.
Vân Vận ngồi ngay ngắn bên ngoài cửa, ưu sầu chờ đợi Ato. Từ lúc mặt trời lặn đến lúc mặt trời mọc, cô đã ngồi chờ gần hai ngày. Ngoài việc đưa cho Ato một ít Mộc Ma hạt cậu cần giữa đường, cô chỉ còn cách ngồi không.
"Không biết tên kia hiện giờ thế nào?" Nghĩ đến người kia, Vân Vận có chút bực bội. Rõ ràng tuổi tác không chênh lệch bao nhiêu, vậy mà luôn tỏ ra mình là người già đời, nhìn cô như nhìn một kẻ tiểu bối vậy.
"Chẳng phải chỉ biết chút đấu kỹ kỳ lạ thôi sao? Đợi ta tấn giai Đấu Linh, sẽ vào Sinh Tử môn tiếp nhận truyền thừa. Chờ ta ra ngoài, đoán chừng cũng sẽ trở thành Đấu Hoàng giống như sư phụ." Nghĩ đến đây, Vân Vận bĩu môi, bực tức nói: "Đến lúc đó ta xem ngươi còn làm sao trước mặt ta mà bày ra cái bộ dáng đáng tởm kia."
"Két ~" Ngay lúc Vân Vận đã thiếu kiên nhẫn, định phất tay rời đi, cửa phòng Ato đột nhiên bật mở. Tiếp đó, một giọng nói quen thuộc vang lên từ ngoài cửa.
"Xin lỗi, để ngươi chờ lâu."
Vân Vận nhìn bóng dáng nơi cửa, đó không phải là người cô đã đợi bao ngày sao?
"Ngươi cái tên này, cuối cùng cũng chịu ra rồi, hại ta phải chờ mấy ngày." Nhìn thiếu niên trước mắt hơi gầy gò, vẫn giữ vẻ mặt băng sơn không đổi như mọi khi, Vân Vận cau mày, giận dữ nói: "Còn nữa, ngươi thật sự cứu được sư phụ ta sao? Nếu cứu không được, thì ta nhất định sẽ lột da, rút gân của ngươi... Vân vân, ngươi đang làm gì vậy?"
Thấy Ato đột nhiên im lặng lấy ra một con dao găm (kunai) có tạo hình đặc biệt, Vân Vận nhất thời hoảng hốt. Cô chỉ buông lời dọa nạt thôi mà, có cần phải làm thật đến vậy sao?
Chỉ có điều, chuyện tiếp theo khiến nàng bối rối. Cô thấy Ato cầm con kunai, vạch một cái lên bàn tay trái của mình, máu tươi liền trào ra từ vết thương.
"Ngươi ngốc sao, không có chuyện gì lại tự cắt tay mình! ! !" Vân Vận vội vàng chạy đến trước mặt Ato, vừa nói vừa muốn kéo cậu vào phòng băng bó. Không ngờ Ato cứ đứng yên tại chỗ, kéo không đi, còn nâng bàn tay trái đang chảy máu lên, để cô quan sát.
Phía sau nàng, cảnh tượng trước mắt khiến nàng ngây người. Cô thấy máu từ vết thương đã ngừng chảy từ lúc nào, và vết thương cũng đang tự động khép lại. Khoảng mười phút sau, vết thương khép lại hoàn toàn, không còn nhìn thấy một dấu vết nào.
Vân Vận run rẩy chạm vào bàn tay trái của Ato, cảm nhận vết thương đã lành, cô biết mình không nhìn nhầm.
"Đây là bí thuật gì vậy, cơ thể lại có thể tự động chữa thương?" Vân Vận đưa tay lên che miệng, không thể tin nổi nhìn Ato. Cảnh tượng vừa rồi quá chấn động.
"Cái đó, ngươi có thể làm cho ta chút đồ ăn không?" Ato đột nhiên lên tiếng.
"Cái gì? Ngươi nói gì?" Vân Vận khẽ giật mình, có chút không hiểu.
"Cái đó, ta đã mười ngày không ăn gì rồi." Ato có chút ngượng ngùng nói ra. Để hấp thu và tiêu hóa hết toàn bộ năng lượng thuộc tính Mộc kia, cậu đã ở trong phòng ròng rã mười ngày mà không ăn lấy một hạt cơm.
"À, được rồi, ngươi chờ một chút."
Nhìn bóng dáng Vân Vận rời đi, khóe miệng Ato khẽ nhếch lên một nụ cười. Cậu nhắm mắt lại, cảm nhận Mộc độn tế bào đã được kích hoạt triệt để trong cơ thể, gương mặt hiện rõ vẻ say mê.
"Mặc dù Mộc độn tế bào đã được kích hoạt, nhưng hiện tại vẫn chưa thích ứng với cơ thể ta. Xem ra cần một thời gian nữa mới có thể phát huy tác dụng thực sự, nhưng không sao, ta có thời gian mà."
Nghĩ đến đây, cậu đột nhiên mở mắt ra. Con ngươi vốn đen như mực giờ đây tựa như nhuộm lên một màu máu tươi đẹp đẽ, gọi là huyết đồng quả không sai. Bên trong huyết đồng, hình dạng không còn là ba câu ngọc quen thuộc, mà là một hình tam giác.
Mangekyō Sharingan! ! !
"Ha ha, Madara à, lúc ngươi có được Mangekyō Sharingan của bản thân, chắc hẳn ngươi không ngờ tới lại có một đôi Mangekyō Sharingan khác được tạo ra."