Chương 47: Bốn mươi bảy, Đường này vô phương
Sau khi giải quyết xong chuyện Diệp Tiểu Liên, Tiêu Viêm lại bình tâm tĩnh khí, chờ đợi Thiên Hạt mộ phủ mở ra. Theo thời gian trôi qua, trong lều vải gần đó, hắn cảm nhận được không ít cường giả mạnh hơn cả Đại Đấu Sư, thậm chí có vài người đã rất gần với cảnh giới Đấu Vương. Xem ra, Thiên Hạt mộ phủ quả thực đã thu hút không ít cường giả của Xuất Vân đế quốc.
“Ô…” Sau ba ngày chờ đợi, lớp phòng hộ bao phủ quanh cửa lớn cuối cùng tan biến. Thiên Hạt mộ phủ, nơi đã đóng kín biết bao năm tháng, rốt cục mở ra. Những kẻ đã chờ sẵn từ lâu ở lối vào lập tức ào ạt xông vào. Diệp Tiểu Liên cũng vội vàng muốn lao theo, nhưng chưa kịp nhúc nhích, Tiêu Viêm đã đưa tay ngăn nàng lại.
“Ngươi làm gì?” Diệp Tiểu Liên quay đầu lại, bất mãn hỏi.
“Nếu không muốn chết, cứ việc cứ xông lên phía trước.” Tiêu Viêm cười lạnh một tiếng. Lời còn chưa dứt, trong đám người xông lên trước nhất bỗng vang lên những tiếng kêu thảm thiết. Những kẻ đang chạy như bay đó ngã rầm xuống đất, khắp thân bốc lên khói đen, thân thể nhanh chóng bị ăn mòn, hóa thành từng vũng nước đen.
Những kẻ phía sau nhận ra sự bất thường, cuống cuồng muốn thối lui, nhưng đã quá muộn. Khói đen lan nhanh đến người họ, chỉ trong nháy mắt đã biến họ thành từng vũng nước đen.
Chỉ chưa đầy vài phút, những kẻ ít nhất ở cấp bậc Đại Đấu Sư kia đã hồn lìa khỏi xác. Cảnh tượng kinh hoàng này khiến những kẻ chưa kịp vào trong đều sởn gai ốc, nhất là Diệp Tiểu Liên. Nếu không phải Tiêu Viêm ngăn lại, nàng đã là một trong số những kẻ bỏ mạng đó.
“Kia là cái gì?”
“Rõ ràng là kịch độc.” Tiêu Viêm hứng thú nhìn đám khói đen, nói: “Đây là cơ chế phòng ngự của mộ phủ. Thiên Hạt Độc Long Thú trước khi chết, để tránh mộ phần bị người đào bới, đã bố trí thứ kịch độc này, chính là để hố những kẻ như các ngươi.”
“Thiên Hạt Độc Long Thú ác độc quá…” Diệp Tiểu Liên không nhịn được than thở.
“Này, ngươi định đào mồ mả người ta, lại còn trách người ta ác độc?” Tiêu Viêm liếc mắt, nói: “Theo ta, nó vẫn còn quá nhân từ. Nếu là ta…”
“Đừng nói linh tinh nữa. Mộ phủ có độc khí bao phủ, chúng ta làm sao vào đây?” Diệp Tiểu Liên nhìn Tiêu Viêm, hỏi: “Nham Kiêu, ngươi chắc có cách vào chứ?”
“Vào sao? Ta đương nhiên có cách.” Tiêu Viêm cười, vỗ vai Diệp Tiểu Liên, nói: “Nhưng trước khi vào, ta khuyên ngươi nên rời khỏi đây trước.”
“Tại sao?” Diệp Tiểu Liên không hiểu hỏi.
“Vì ta sợ họ nổi giận lây sang ngươi.” Tiêu Viêm mỉm cười, nói: “Ta không thể nào vừa chiến đấu vừa bảo vệ ngươi.”
“Ây…” Thấy vẻ mặt cười mà không phải cười của Tiêu Viêm, Diệp Tiểu Liên lập tức quay đầu bỏ chạy. Nàng hiểu Tiêu Viêm không đùa, nếu ở lại, rất có thể sẽ bị những cường giả khác vây công truy sát. Với tính cách Tiêu Viêm, điều đó hoàn toàn có thể xảy ra.
Đợi Diệp Tiểu Liên rời khỏi phạm vi Thiên Hạt mộ phủ, Tiêu Viêm mới chuẩn bị tiến vào. Lúc này, những kẻ khác đều không dám lại gần vì độc khí bao phủ bên ngoài. Dù họ có nhiều thủ đoạn và chuẩn bị, cũng không chắc chắn có thể chống đỡ được bao lâu trong độc khí. Thấy Tiêu Viêm hành động, không ai ngăn cản, tất cả đều muốn xem chàng trai này có cách nào vào Thiên Hạt mộ phủ.
Tiêu Viêm vừa đặt chân vào phạm vi Thiên Hạt mộ phủ, làn khói độc kinh khủng đã ào ào tràn tới, che kín cả bầu trời. Đó là loại khói độc đủ sức cướp đi tính mạng ngay cả Đấu Linh cường giả, vậy mà trên môi Tiêu Viêm lại nở một nụ cười nhạt.
Hắn chỉ khẽ giơ tay, một luồng hút mạnh mẽ từ lòng bàn tay lan tỏa. Những kẻ đứng ngoài chỉ kịp há hốc mồm khi chứng kiến làn khói độc mà họ khiếp sợ bấy lâu nay bị hút về phía Tiêu Viêm như bị một lực vô hình kéo giật, rồi biến mất không dấu vết.
“Này…” Thấy Tiêu Viêm ung dung hấp thu khói độc, những kẻ đứng ngoài như chết trân, rồi bừng tỉnh, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ đến điên cuồng, ào ào lao về phía lối vào mộ phủ, muốn tranh giành trước Tiêu Viêm tiến vào bên trong.
Nhưng ngay lúc ấy, Tiêu Viêm xoay người, phất tay về phía đám người đang chạy như điên. Làn khói độc vừa bị hắn hấp thụ lập tức ào ra, bao phủ lấy những kẻ liều lĩnh kia. Chúng không kịp thét lên một tiếng đã bị khói độc mới này nuốt chửng.
Khói độc này không chỉ là những gì Tiêu Viêm hút vào, mà còn pha trộn thêm độc tố của U Minh Độc Hỏa. Sự kết hợp này khiến uy lực của nó tăng lên gấp bội. Tiêu Viêm còn thêm vào một ít thần kinh độc tố, vì hắn biết, trong số những người này không loại trừ khả năng có kẻ có cách giải độc, chỉ khi thêm thần kinh độc tố thì mới khác biệt.
Ngay cả Tiêu Viêm trong lúc bất ngờ cũng bị thần kinh độc tố ảnh hưởng, huống hồ là những kẻ khác? Chính vì thế, sau khi bị khói độc bao phủ, không ai kịp thốt ra tiếng kêu nào, bởi họ đã bị rơi vào ảo giác do thần kinh độc tố gây ra.
“Hỗn đản!” Những kẻ chậm chân hơn khi thấy cảnh này, ban đầu mừng vì không vội vàng xông vào, sau đó là giận dữ tột cùng. Tên tiểu tử này rõ ràng không muốn cho họ vào Thiên Hạt mộ phủ, đã vậy còn âm mưu hãm hại! Nếu không có người phát hiện điều bất thường, không hấp tấp lao vào, chỉ sợ giờ này đã toàn quân bị diệt!
“Sách, lại còn sót vài con cá, thật đáng tiếc.” Trong làn khói độc, Tiêu Viêm lắc đầu, vẻ mặt tiếc nuối, “Chư vị, đường này không thông, xin mời quay về.”
“Vị bằng hữu này, huynh có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Thiên Hạt mộ phủ này do mọi người cùng nhau phát hiện, huynh lại muốn độc chiếm?”
“Độc chiếm thì sao? Không phục, cứ vào mà đánh ta.” Tiêu Viêm cười gian, “Đám vô dụng nhát gan, mau cút đi uống sữa mẹ đi!”
“Ngươi!” Những người còn lại tức đến phổi muốn nổ, một số thế lực mạnh mẽ lập tức sai thủ hạ đi điều người vây quanh Thiên Hạt mộ phủ, “Có bản lĩnh thì ở đó cả đời đừng ra!”
“Cắt, tưởng ta sợ à? Tạm biệt rồi, ta đi thu bảo vật đây.” Trong làn khói độc, tiếng bước chân vang lên, chứng tỏ hắn đã tiến vào bên trong. Những kẻ bên ngoài chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi mà không làm gì được.
“Đúng rồi, tên tiểu tử kia có ký hiệu Vạn Hạt Môn, hắn là người Vạn Hạt Môn!”
“Đúng! Ta cũng thấy!”
“Không thể bỏ qua! Cho dù hắn là người Vạn Hạt Môn cũng phải cho chúng ta một lời giải thích!”