Lão giả lẳng lặng trầm tư một thời gian thật lâu, cuối cùng chậm rãi lắc đầu, khẽ lẩm bẩm: "Tên tiểu tử này có một chút thần bí, không biết trên người hắn có đồ vậy gì lại khiến ta cảm giác quen thuộc đến vậy. Xem ra ta phải gặp tên tiểu tử này, để coi hắn muốn tìm ta với mục đích gì?"
Lão giả vừa nói xong câu đó liền đột ngột biến mất, không gian xung quanh không bất kỳ chấn động nào khiến cho người ta có cảm giác ở nơi này tựa hồ chưa từng tồn tại vì lão giả đó.
Tiêu Viêm vẫn chưa từ bỏ ý định, một lần nữa tra xét. Đương nhiên, kỳ tích không có xuất hiện, chỉ có thể phát hiện ra một cỗ khí tức Thái cổ như có như không tản ra tại Thương Long sơn.
"Xem ra vận khí của ta không tốt rồi. Tìm kiếm Tiêu Viễn tiền bối không phải là sự tình có thể ngày một ngày hai là được a!" Tiêu Viêm thở dài một hơi, quay người ly khai.
Tiêu Viêm khẽ nói: "Cũng không biết Tiêu Viễn tiền bối ở nơi nào? Xem ra, hôm nay chỉ có thể trở lại Lâm thành, sau này nghe ngóng tin tức khác của Tiêu Viễn tiền bối vậy!"
Ngay lúc Tiêu Viêm định rời đi thì hắn ngay lập tức phát hiện một cỗ thơi thở của một người. Liền lập tức, linh hồn lực của Tiêu Viêm tản ra xung quanh dò xét. Thực lực của người xa lạ vừa xuất hiện kia ước chừng tại Nhất tinh Đấu Thánh. Càng đáng buồn cười chính là lão giả hơn tám mươi tuổi kia với thực lực Nhất tinh Đấu Thánh xâm nhập Thương Long sơn mạch không phải để săn giết ma thú, cũng không phải để tiềm tu mà lại cầm trong tay một chiếc búa để đốn củi.
Điều này khiến cho Tiêu Viêm hoài nghi. Một vị lão giả tám mươi tuổi với thực lực Nhất tinh Đấu Thánh khi không ăn no rỗi việc không lo tu hành lại đến đây đốn củi. Chẳng lẽ như vậy cũng là tu hành sao? Coi như là tu hành thì với phương thức đốn củi như vậy cũng chỉ có thể tăng lên sức chịu đựng mà thôi. Phương thức này đối với Đấu Giả hay Đấu Sư là tốt nhất, nhưng lão giả này lại là Đấu Thánh, vì sao còn phải như vậy?
Tiêu Viêm nghĩ đến ba khả năng: thứ nhất là lão giả này là một lão gia hỏa rãnh rỗi không có chuyện gì làm. Thứ hai là lão giả này đang tiềm tu một loại đấu kỹ đặc biệt nào đó. Thứ ba là có thể lão giả này đang có âm mưu lớn nào đó lấy hành vi đốn củi để che dấu.
Bất quá Tiêu Viêm ngẫm lại thì khả năng thứ nhất không có khả năng xảy ra. Khả năng thứ ba thì có chút gượng ép. Cho nên chỉ còn có khả năng thứ hai mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tiêu Viêm nhanh chóng bay đến chỗ lão giả. Lấy tốc độ như sao băng bay tới chỗ lão giả, chỉ mấy hơi thở đã đến chỗ lão giả.
"Lão trượng, không biết tại sao ngài lại đốn củi ở nơi này?" Tiêu Viêm chắp tay chào hỏi lão giả, trên mặt nở nụ cười như gió xuân không khỏi khiến người ta sinh ra hảo cảm.
Lão giả trước mặt Tiêu Viêm có gương mặt khô héo đấy nếp nhăn, run rẩy khắp người để cho người ta có một loại cảm giác như lão tùy thời có thể ngã xuống. Nhưng Tiêu Viêm lại dò xét được trong thân thể của lão lại tràn đầy sức sống, hơn nữa linh hồn lực của hắn đảo qua thì thấy trong cơ thể lão rất dị thường. Tiêu Viêm càng thêm chắc chắn lão giả này thâm tàng bất lộ.
"Túc Hư bái kiến tiền bối. Tiền bối, ta tới đây đốn cây để tu luyện. Công pháp tu luyện của ta có chút đặc thù." Lão giả nói xong rồi lại thở dài.
"Không biết lão trượng vì sao lại thở dài?" Tiêu Viêm trong nháy mắt khôi phục dáng vẻ phong kinh vân đạm hỏi.
"Tiều thải đạo, vi hà đạo?" Lão giả không có trả lời câu hỏi của Tiêu Viêm mà lại đưa ra một câu trả lời ngang ngang.
"Đấu khí nhất đạo truyền thừa vạn năm. Dĩ khí toàn thể xưng là vương đạo. Ngoại lực nội khí tương dung tương giao. Đồng tắc đạt đạm, dị tắc bồ nghiệp. Dùng khí ngự thể, hàm sinh vạn đạo. Tiều thải đạo cũng là đạo tu luyện. Tu khí giả, luyện lực giả đều dùng chính đoan. Thi do giả chính là nơi bắt đầu. Cố, đấu khí hàm sinh vạn đạo, bất do trung nhất đạo chính là đấu khí đại đạo." Giọng nói của lão giả nhu hòa nhẹ nhàng hướng Tiêu Viêm giải thích một đạo tu luyện đấu khí.
Đấu khí sinh vạn đạo nhưng chết đi một đạo. Chẳng lẽ lão giả này sở tu không phải đấu khí sao? Mà đốn củi là một đạo. Chẳng lẽ trên thế giới này, tại nơi chủ tu là đấu khí này lại không hề tu luyện đấu khí sao?
Trong lúc nhất thời, đầu óc Tiêu Viêm có chút choáng.
"Xin hỏi lão trượng, những lời này có ý gì? Chẳng lẽ lão trượng tu luyện không phải đấu khí?"
"Ha ha, thế giới muôn màu, vạn pháp tương tùy. Đấu khí đạo chẳng qua là đạo chính tông thôi. Thế giới to lớn này sao ngươi có thể hiểu hết được? Con đường tu luyện có rất nhiều loại. Đấu khí đâu phải chỉ là phương thức tu luyện duy nhất? Tỷ như tinh thần lực tu luyện tới đỉnh phong cũng có thể thành tựu Đấu Đế, chỉ là thân thể của hắn sẽ yếu hơn so với tu luyện giả tu luyện đấu khí mà thôi. Đây là hai phương thức tu luyện bất đồng. Nhưng chẳng lẽ trên thế giới này chỉ có hai phương thức tu luyện này thôi sao? Ha ha, chờ đến khi ngươi cường đại hơn tự nhiên sẽ hiểu được. Hiện tại, ngươi còn quá yếu."
"Đại lục này còn chưa tính là tu luyện đấu khí hay sao? Ha ha, xem ra đại lục này càng ngày càng khiến cho ta mong đợi. Thực lực yếu ta sẽ dần nâng cao. Đại lục này, Tiêu Viêm ta sẽ có một ngày đứng trên đỉnh cao nhất."
Lão giả nhìn thấy biểu hiện của Tiêu Viêm không khỏi âm thầm gật đầu, hướng trời cao nói thầm: "Hắn thật sự là cứu tinh của đại lục sao? Bất kể có phải hay không, hiện tại hắn quá yếu."
"Lão trượng, xin hỏi ngươi từ đâu tới? Vì sao lại nói với ta những lời này?" Tiêu Viêm đến bây giờ rốt cuộc mới hỏi thắc mắc lớn nhất trong lòng của hắn ra.
"Chuyện này, về sau ngươi sẽ hiểu. Tiểu tử, ngươi rất không tồi, hảo hảo tu luyện. Ta sẽ chờ đến ngày ngươi ở đỉnh cao chói lọi. Tin rằng ngươi sẽ không khiến cho ta phải thất vọng! Ha ha ha." Lão giả nói xong liền quay người rời đi.
Mới đi được hai bước, lão giả dừng lại nói: "Lão phu tặng ngươi một câu!"
"Lão trượng, mời nói!"
"Hoạt xuất chân ngã, hoạt xuất tự ngã, hoạt xuất vô ngã!" (Câu này ta để nguyên phiên âm Hán - Việt)
Dứt lời, lão giả lại cười ha ha, thân thể liền lập tức biến mất. Tiêu Viêm cũng nhìn không rõ lão giả này đến tột cùng biến mất như thế nào.
Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.com - http://truyen360.com"Đúng rồi, người ngươi muốn tìm đang ở tại ngọn núi thứ bảy của Thương Long sơn mạch. Chỉ là hiện tại người đó đã không còn ở đó nữa." Giọng nói của lão giả một lần nữa vang lên.
Nghe xong lời nói của lão giả, toàn thân Tiêu Viêm chấn động. Người nọ tại ngọn núi thứ bảy của Thương Long sơn mạch sao? Người nọ hẳn là Tiêu Viễn tiền bối rồi.
"Túc Hư. Tiều thải đạo. Thần bí lão nhân. Ha ha, xem ra thế giới này vô cùng đặc sắc!"
Trước ngọn núi thứ bảy của Thương Long sơn mạch, Tiêu Viêm mặc áo bào đen nhanh chóng nhìn qua, lâm vào trầm tư.
Cách đó không xa nơi chân trời, một lão giả đột ngột xuất hiện. Lão giả này chính là lão giả tám mươi tuổi vừa rời đi lúc nãy.
"Tiểu tử kia rõ ràng có linh hồn của người nọ, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Người nọ không phải đã chết từ vạn năm trước rồi sao? Chẳng lẽ hắn chuyển thế trùng sinh? Không có khả năng. Ta đã toán qua, tánh mạng ấn ký của hắn cũng không giống với người đó. Bất quá khiến cho ta kỳ quái là tại sao ta lại không thể thôi diễn ra nơi hắn sinh ra, phảng phất như hắn không phải là người của thế giới này. Hơn nữa, thành tựu tương lai của hắn cũng là một mảnh trắng xóa không rõ ràng. Người này, thật không đơn giản. Chỉ mong hắn thật sự có thể cứu rỗi đại lục." Tinh quang trong mắt lão giả lập lòe, cuối cùng lại thở dài một hồi.
Những chuyện này Tiêu Viêm đều không biết. Giờ phút này hắn đang tìm chỗ Tiêu Viễn tiềm tu.