Phía trên Đấu Đế, chẳng lẽ chính là Đấu Tổ sao?
"Được rồi, ta bây giờ chỉ là một Đấu Đế mà thôi, Đấu Tổ bây giờ có chút quá xa với ta trước tiên cứ đem tăng thực lực lên rồi nói sau!"
Trông thấy Tiêu Viêm đứng đó nói thầm một mình. Đầu lĩnh bát giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang có chút buồn bực."Tiểu tử này đang làm gì vậy?"
Nếu không phải trực giác của hắn cảm thấy người trẻ tuổi trước mắt này đối với hắn có gan uy hiếp trí mạng, hắn đã sớm nhào tới công kích rồi.
Vì vậy, một tình cảnh kỳ quái xuất hiện, một đám thất giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang vây quanh một thanh niên ước chừng 25~26 tuổi, chỉ dám vây quanh hắn mà không giám tấn công. Thanh niên bị vây bên trong càng là kỳ quái, trong miệng không ngừng nói thầm cái gì đó. Trọn vẹn đã qua thời gian uống cạn chun trà, Tiêu Viêm mới thanh tỉnh lại.
"Cảm ơn ngươi a..., ma thú Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang đúng không! Ta nhớ kỹ ngươi rồi. Hẹn gặp lại!" Nói xong, thân ảnh như quỷ mị biến mất trong không trung.
"Chuyện gì xảy ra? Hắn như thế nào lại biến mất!" Một đầu bát giai Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang thầm nói.
"Hắn, hắn dĩ nhiên là Đấu Thánh cường giả, nhìn tốc độ hắn rời đi, so với mấy lão bất tử trong tộc còn kinh khủng nhiều. Tối thiểu là bát tinh Đấu Thánh, có lẽ còn có thể là một gã Cửu Tinh Đấu Thánh" đầu lĩnh Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang đoán được thực lực Tiêu Viêm, không khỏi hít một hơi khí lạnh.
Nếu hắn biết rõ, Tiêu Viêm là Đấu Đế mà nói, đoán chừng cũng không phải là hít vào khí lạnh nữa rồi.
Cách chỗ Tiếu Nguyệt Lôi Hỏa Lang ngàn dặm trong một mảnh rừng rậm, một bóng người đột nhiên xuất hiện.
"Được rồi, ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, ngày mai lại xuất phát a, dù sao trong một thời gian ngắn cũng tìm không thấy Huân Nhi, Thải Lân "
Bóng người xuất hiện lên tiếng, đúng là Tiêu Viêm.
Tìm một gốc đại thụ khoanh chân ngồi xuống. Lần này Tiêu Viêm cũng không có nhóm lửa nữa, chính là vì phòng ngừa lại dẫn dụ một ít ma thú đến, mặc dù mình không e sợ, thế nhưng ai lại muốn bị quấy rầy lúc nghỉ ngơi?"
Trong đêm đen, Tiêu Viêm mặc bộ áo đen ngồi xếp bằng. Cùng đêm hòa làm một thể. Phảng phất như nơi đây không hề có Tiêu Viêm tồn tại. Có chỉ có gió lạnh ngẫu nhiên gào thét mà thôi.
Một đêm yên tĩnh.
Đến sáng. Mặt trời nhô dần lên từ phía đông. Ánh nắng ôn hòa tỏa khắp thiên địa. Tiêu Viêm chậm rãi mở mắt. Khóe miệng lộ ra nụ cười mỉm, lại là một ngày mới sao?
Ngày hôm qua tu luyện một đêm, phát hiện đấu khí trong cơ thể lại có chút tăng trưởng, mặc dù tốc độ tăng trưởng còn rất nhỏ, nhưng tóm lại có tăng trưởng, không phải sao? Chỉ cần tích lũy dần, nhất định sẽ đạt được tiến bộ lớn.
Từ từ đứng dậy, đưa tay ra vươn vai, tiếng xương vang lên răng rắc.
"Ta bây giờ còn là tại Ma Thú sâm lâm sao?" Xem ra chỉ có tìm người hỏi một chút rồi.
Tiêu Viêm hít thở dài, hướng phương bắc đạp không mà đi.
Đạp không đi về phía trước. Tiêu Viêm nhìn xuống cái vô tận sơn mạch kia, không ngừng nghe được từ bên trong sơn mạch truyền đến đạo đạo thanh âm của ma thú.
"Ồ. Đó là? Xích Tâm Thảo?" Tiêu Viêm nhìn về phía cây thảo dược toàn thân đỏ thẫm kia."
"Ha ha. . ." Một tiếng cười vang lên trong không trung, thân ảnh nhảy lên, như là Đại Bằng giương cánh, lao thẳng vào phía trong sơn mạch.
"Ha ha, thật đúng là Xích Tâm Thảo, xem bộ dáng, đoán chừng trên vạn năm tuổi à nha!"
Một tay ngắt lấy gốc Xích Tâm Thảo, cẩn thận từng li từng tí bỏ vào trong mộc hộp. Lúc này, ma thú bảo hộ thảo dược, hướng Tiêu Viêm đánh tới.
Tiêu Viêm thân ảnh lóe lên rồi biến mất. Chỉ để lại cái con kia cửu giai ma thú bên trong sơn mạch không ngừng gào thét.
"Khó trách Xích Tâm Thảo không có ai hái, nguyên lai là có ma thú thủ hộ thực lực Đấu Thánh a...."
Xích Tâm Thảo chính là tài liệu chủ yếu để luyện chế cửu phẩm Kim Đan Phá Thánh Đan. Phá Thánh Đan có tác dụng làm Đấu Thánh đột phá đến bán Đế, Đấu Thánh thèm đan dược này đến đỏ mắt.
‘’ Vùng núi này bên trong có không ít dược liệu đẳng cấp cao, xem ra ta nên đi bộ thuận tiện có thể lấy dược liệu. . . . ‘’Trong rừng rậm yên tĩnh, một dòng suối nhỏ từ đỉnh núi chảy xuống! Tựa như một Ngân Hà nho nhỏ làm đẹp thêm phiến sơn mạch này. bầu không khí yên lặng, dòng suối nhỏ chảy quanh, cảnh tượng thật yên bình.
Nhưng mà,sự yên bình này cũng không tiếp tục được bao lâu, liền bị một tiếng gầm đánh vỡ.
"Rút lui, đi mau. . ."
Nghe được thanh âm văng vẳng nơi xa. Tiêu Viêm nhẹ nhàng nhíu lông mày một thoáng, lập tức do giãn ra. Nguồn: http://truyen360.com
Một giây sau, Tiêu Viêm thân ảnh đã không thấy.
"Trương Trác, đi mau!" Trông thấy ma thú lại lần nữa đánh úp, trung niên hán tử kia rống đến "Nhanh, tránh ra. . ."
Người nam tử trẻ tuổi được gọi là Trương Trác kia khó khăn né qua, nhưng cái đuôi ma thú lại lần nữa quét tới, nhằm thẳng hướng Trương Trác mà đánh. Một thanh niên mặc áo bào đen đột nhiên xuất hiện, nhẹ nhàng cản cái đuôi đang tập kích.
Trung niên hán tử kia trông thấy Tiêu Viêm dễ dàng hóa giải ma thú tập kích. Biết đám người gặp mình được cao thủ, vội vàng gọi lớn "Tiền bối, cứu ta!"
Không để ý đến trung niên nam tử, Tiêu Viêm chuyển hướng tới chỗ ma thú, khóe miệng lộ ra một vẻ cổ quái. Con mà thú này Tiêu Viêm đã gặp một lần tại khe núi lạc thần giản lúc đó nó mới chỉ có thực lực bát tinh đấu tông hắn cùng Thiên Hỏa Tôn Giả,còn có yêu khôi cùng lên trận, mới có thể chém giết “Thiên Độc Hạt Long Thú."