Chương 27: Giết Mục Lực, Tiểu Y Tiên chấn kinh!
"Cái gì?"
Nghe được Tiêu Ninh, Tiểu Y Tiên trong lòng giật mình, chợt lộ ra vẻ kinh hoảng.
"Nhất định là Mục Lực!"
"Ta sớm cũng cảm giác hắn đang giám thị ta, không ngờ nhanh như vậy đã tìm đến đây."
Tiểu Y Tiên sắc mặt có chút khó coi, trong lòng hết sức lo lắng.
Giờ phút này, bọn hắn đang ở sườn đồi phía dưới, còn Mục Lực thì ở phía trên.
Nếu là mạo muội xông lên, chỉ sợ sẽ gặp kết cục thê thảm.
"Chúng ta làm sao bây giờ?"
Tiểu Y Tiên hoảng hồn, chỉ còn biết đem mọi hy vọng gửi gắm vào Tiêu Ninh.
Tiêu Ninh cười lạnh một tiếng: "Làm sao bây giờ ư? Đương nhiên là toàn bộ giết sạch!"
Vừa dứt lời, Tiêu Ninh đột nhiên điểm chân, sau đó dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Y Tiên, trực tiếp nhảy lên sườn đồi phía trên.
Đúng như Tiêu Ninh cảm nhận được, giờ phút này sườn đồi phía trên đã bị bao phủ bởi một đám người. Những người này đều mặc đồng phục dong binh, chính là đội ngũ dưới trướng Mục Lực, Lang Đầu dong binh đoàn.
"Tiểu Y Tiên, ta đã đợi đã lâu."
Nhìn thấy hai người từ sườn đồi phía dưới đi lên, sớm đã ở trên đó chờ sẵn, Mục Lực trên mặt lộ ra nụ cười đắc thắng.
Chỉ là khi nhìn thấy Tiêu Ninh, trong mắt hắn lóe lên một tia kinh ngạc.
"Tiểu tử này là ai, sao chưa từng thấy qua?"
Bất quá, khi cảm nhận được tu vi của Tiêu Ninh chỉ có cảnh giới Đấu giả, gánh nặng trong lòng hắn liền được cởi bỏ.
"Dám động đến người ta nhìn trúng, muốn chết!"
Nhìn thấy Tiêu Ninh vẫn còn ôm lấy eo thon của Tiểu Y Tiên, Mục Lực trong mắt lóe lên một tia sát ý.
Tiểu Y Tiên nhìn lấy hơn mười đạo thân ảnh dong binh đối diện, lạnh lùng nói với Mục Lực: "Mục Lực, ngươi theo dõi ta?"
"Không tính là theo dõi đi, sớm tại mấy ngày trước, ta đã nhận được tin tức về bảo vật ngươi tìm kiếm, bất quá bởi vì không biết vị trí chính xác, cho nên..." Nhún vai, Mục Lực cười nói.
"Ngươi làm sao biết được tin tức? Sự kiện này ta chỉ nói với trợ thủ của ta là Lỵ Phỉ, ngươi... Ngươi đã mua chuộc nàng?" Tiểu Y Tiên trên gương mặt xinh đẹp đầu tiên là lóe qua một vệt nghi hoặc, sau đó lập tức trở nên phẫn nộ.
"Ha ha, nữ nhân kia rất ngốc, chỉ cần tùy tiện nói vài lời ngon ngọt, là ngoan ngoãn nói hết mọi thứ." Mục Lực mỉm cười, không hề phủ nhận suy đoán của Tiểu Y Tiên.
"Ngươi cái tên hỗn đản này!" Mày liễu dựng thẳng, Tiểu Y Tiên mắng chửi.
"Xin lỗi, những thứ này đối với Lang Đầu dong binh đoàn chúng ta quá là quan trọng. Chỉ cần nắm giữ chúng, chúng ta liền có thể tùy tiện chiếm đoạt toàn bộ thế lực ở Thanh Sơn trấn. Đến lúc đó, mới có tư cách và thực lực để phát triển ra bên ngoài. Ta không muốn tầm nhìn của mình chỉ giới hạn ở cái trấn nhỏ này." Mục Lực thản nhiên nói.
"Đem đồ vật giao cho ta đi, Tiểu Y Tiên. Ngươi cần phải hiểu rõ tình cảm của ta. Chỉ cần ngươi theo ta, ngày sau khi ta thống lĩnh Lang Đầu dong binh đoàn, tuyệt đối sẽ không bạc đãi ngươi!" Ánh mắt hiện ra thâm tình nhìn chằm chằm Tiểu Y Tiên, Mục Lực thanh âm chậm rãi dịu xuống.
"Theo ngươi? Ta cảm thấy nói chuyện với ngươi cũng thấy buồn nôn!"
Miệng nhỏ đỏ hồng nở nụ cười mỉa mai, giọng Tiểu Y Tiên có chút cay nghiệt. Xem ra, hành động mua chuộc người bên cạnh của Mục Lực thật sự khiến nàng cực kỳ phẫn nộ.
Cười khẽ, trong mắt Mục Lực lướt qua từng tia lạnh lẽo, nói nhỏ: "Không sao, ta sẽ ép buộc giữ ngươi ở bên người."
Nói xong, Mục Lực chuyển ánh mắt sang Tiêu Ninh đang trầm mặc bên cạnh, lại cười nói: "Tiểu huynh đệ, chỉ cần ngươi giao Tiểu Y Tiên và vật vừa thu hoạch ra, ta có thể cho ngươi rời đi."
Nghe vậy, Tiêu Ninh vẫn chưa nói gì, Tiểu Y Tiên đã vội vàng nói: "Đừng tin hắn, người này âm hiểm xảo trá, nhất định sẽ trở mặt."
Dường như sợ Tiêu Ninh sẽ giao mình ra.
Dù trong lòng có chút bối rối, nhưng giờ phút này nàng chỉ có thể cố gắng tỏ ra trấn định. Đôi mắt đẹp liếc nhìn Tiêu Ninh bên cạnh, thấp giọng nói: "Ngươi câu giờ một chút, ta có cách thoát đi."
Nói rồi, nàng lấy ra một cây sáo từ trong ngực, đặt lên đôi môi nhỏ nhắn, nhẹ nhàng thổi. Một đạo sóng âm có chút kỳ dị nhanh chóng truyền ra từ cây sáo, sau đó thông qua thông đạo, cuối cùng xoay quanh trên bầu trời đêm bên ngoài vách núi.
"Vậy ngươi cứ từ từ thổi."
Tiêu Ninh tự nhiên biết Tiểu Y Tiên đang làm gì, khẽ cười một tiếng, hắn hướng thẳng đến phía Mục Lực và đồng bọn, trong mắt lóe ra hàn mang: "Các ngươi có thể đi chết!"
"Tiểu tử, ngươi đang tìm chết!"
Như thiêu thân lao đầu vào lửa, Tiêu Ninh tiến lên. Mục Lực cười lạnh, sau đó nắm chặt hai tay, trên đó thanh nhạt đấu khí dần dần phun trào. Dưới lớp đấu khí màu xanh lục bao phủ, đôi quyền thịt của hắn bắt đầu dần dần biến thành màu sắc giống như gỗ.
Sau một khắc, đôi nắm đấm như làm từ gỗ kia hiện ra ánh sáng xanh, mang theo một cỗ kình khí hung hãn, hung hăng nện về phía Tiêu Ninh.
"Điêu trùng tiểu kỹ!"
Tiêu Ninh dữ tợn cười một tiếng, đồng thời tung nắm đấm phải ra. Một cỗ cự lực kinh khủng phun trào.
"Ầm!"
Hai nắm đấm va chạm vang dội trong màn đêm, âm thanh như sấm rền, còn văng vẳng bên tai mọi người thật lâu.
Sau một khắc, theo một tiếng rên thảm thiết vang lên, dưới ánh mắt kinh hãi của mọi người trong Lang Đầu dong binh đoàn, thân thể Mục Lực trong nháy mắt bay rớt ra ngoài. Khi còn đang ở trên không trung, hắn đã phun ra máu tươi, thẳng đến khi bay xa mấy chục thước mới trùng điệp rơi xuống đất.
"Ngươi..."
Trong mắt Mục Lực đầu tiên là vẻ khó tin, sau đó hóa thành oán độc, cuối cùng tắt thở mà chết.
Chỉ một quyền này, Tiêu Ninh đã trực tiếp làm vỡ nát toàn thân cốt cách, kinh mạch của Mục Lực, khiến hắn mất mạng trong nháy mắt.
Mà khi đám thành viên Lang Đầu dong binh đoàn còn chưa kịp phản ứng, lòng bàn tay Tiêu Ninh đã sáng lên một đạo phù văn Cửu Diệp Kiếm Thảo.
Theo phù văn lấp lóe, một đạo kiếm khí khủng bố tột cùng ngưng tụ mà ra, hướng về phía đám người Lang Đầu dong binh đoàn quét ngang.
"Ây..."
Còn chưa kịp phát ra tiếng kêu thảm, theo kiếm khí quét qua, những người này trong Lang Đầu dong binh đoàn đều bị chém ngang thân thể, trong nháy mắt mất mạng.
Một cỗ mùi máu tươi nồng đậm tràn ngập trên sườn đồi. Hiện trường có hơn mười cỗ thi thể phơi bày, trông vô cùng huyết tinh.
Theo cái chết của những người này, một cỗ sức mạnh thôn phệ không hiểu bắt đầu tác dụng, lôi kéo linh hồn của bọn họ ra, ào ào chui vào cơ thể Tiêu Ninh, bị tinh thần truyền thừa trong đầu hắn hấp thu hết.
Mà giờ khắc này, tiếng sáo của Tiểu Y Tiên cũng đột nhiên dừng lại.
Tình cảnh vừa rồi, phảng phất bộc phát trong chớp mắt.
Tốc độ giết người của Tiêu Ninh thật sự quá nhanh, nhanh đến mức Tiểu Y Tiên còn chưa kịp phản ứng, đám người Lang Đầu dong binh đoàn này đã chết sạch.
"Ngươi... Ngươi giết hết bọn họ?"
Tiểu Y Tiên tay cầm cây sáo, nhìn lấy Tiêu Ninh đang nhặt chiến lợi phẩm, đột nhiên cảm thấy bờ môi có chút cứng đờ, trong lòng dâng lên một luồng hàn ý.
Nghĩ đến mình vừa rồi lại cùng một tên giết người không chớp mắt như vậy hợp tác tìm bảo, hơn nữa còn sống sót bình an, Tiểu Y Tiên không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi.
"Chẳng lẽ bọn họ không đáng chết sao?"
Trong tay cầm nạp giới của Mục Lực, Tiêu Ninh tùy tay thu vào. Tuy không có bảo vật gì, nhưng “chân muỗi” cũng là thịt mà.
"Yên tâm, ta không phải kẻ tùy tiện giết người."
"Nếu muốn ra tay với ngươi, ngươi đã không có khả năng sống tới bây giờ."
Nhìn lấy Tiểu Y Tiên có chút đề phòng, Tiêu Ninh cảm thấy có chút buồn cười.