Chương 15: Tiêu Viêm cảm thấy mình cần phải ở gầm xe
"Cái này có cái gì quan trọng?"
Đối mặt Huân Nhi đặt câu hỏi, Trương Uyên vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, chậm rãi nói: "Ta thường nghe người ta nói, có kẻ thích lột da hổ, kéo đại kỳ, dùng chiêu bài lớn để dọa người, lừa gạt người, ỷ thế hiếp người. Nếu như nói Viêm đệ thật sự có một vị luyện dược sư sư phụ, Tiêu gia chúng ta lại cần phải che giấu làm gì?"
"Tuy rằng vị đại nhân kia trước khi Viêm đệ trở thành nhị phẩm luyện dược sư sẽ không ra mặt chống đỡ Tiêu gia, nhưng để ngoại nhân biết đến sự tồn tại của hắn, thì có gì là xấu đâu?"
Chỉ là kéo ra một cái không có thật tứ phẩm luyện dược sư, cũng sẽ không dẫn đến quá nhiều rắc rối.
Mà những kẻ sẽ chú ý đến việc này, lẽ nào bọn họ lại dám mạo hiểm đắc tội một vị tứ phẩm luyện dược sư để đi tra xét thực hư sao?
Trương Uyên quay đầu nhìn về phía Tiêu Viêm, nói ra: "Gia tộc chúng ta vì luyện chế Trúc Cơ Linh Dịch, cũng như sau này ngươi cần luyện tập các loại đan dược, cần phải định kỳ thu mua một ít dược liệu, bộ phận đan dược cũng sẽ bán ra để kiếm tiền."
"Loại sự tình này ở giai đoạn đầu có lẽ có thể giấu giếm được Gia Liệt và Áo Ba hai gia tộc, nhưng lại rất khó giấu giếm được Mễ Đặc Nhĩ đấu giá hành, chi bằng trực tiếp đưa ra hợp tác."
"Vốn dĩ ta muốn kéo dài thời gian, để Mễ Đặc Nhĩ đấu giá hành tự mình đến cửa cầu hợp tác, tốt nhất là khi ngươi đã trở thành nhất phẩm luyện dược sư, để lý do bái sư của ngươi càng thêm thuyết phục, sau đó lại để cữu cữu đến cùng Nhã Phi trao đổi công việc hợp tác. Hiện tại chỉ là đẩy nhanh kế hoạch mà thôi."
"Tiếp đó, ngươi cần phải cố gắng tu luyện hơn nữa, tranh thủ sớm ngày trở thành luyện dược sư."
Nghe vậy, Tiêu Viêm trịnh trọng gật đầu, cũng rốt cuộc hiểu vì sao Dược Trần vừa rồi lại nói Trương Uyên đa trí gần như yêu quái.
Kế hoạch ban đầu của Trương Uyên là trực tiếp dùng tiền mua hai viên ma hạch hệ Phong cấp bậc tứ giai. Nếu như sự tình gặp phải trở ngại, thì chỉ cần dùng chuyện Mộc Chiến để uy hiếp nhẹ nhàng Mễ Đặc Nhĩ Nhã Phi. Nếu như sự tình có thể kết thúc ở giai đoạn này, Trương Uyên sẽ không vội vàng đề cập đến chuyện hợp tác, mà là đợi đến khi Tiêu gia luyện chế Trúc Cơ Linh Dịch bị Mễ Đặc Nhĩ đấu giá hành phát hiện, hoặc là sau khi Tiêu Viêm trở thành luyện dược sư thì mới nói chuyện hợp tác, cố gắng chiếm ưu thế trong hợp tác. Nhưng nếu Nhã Phi không chấp nhận uy hiếp, thì sẽ sớm ngả bài đàm phán hợp tác, đồng thời xuất ra tâm đắc luyện dược sư tam phẩm do Dược lão viết để lôi kéo Cốc Ni, cũng để cho Nhã Phi thêm phần tin tưởng vào lời nói về việc Tiêu gia có chỗ dựa là một vị tứ phẩm luyện dược sư. Trong kế hoạch của Trương Uyên, ma hạch hệ Phong cấp bậc tứ giai ngược lại là chuyện cơ bản nhất. Tiêu Viêm thậm chí còn cảm thấy rằng Trương Uyên còn có kế hoạch tiếp theo, nếu như Nhã Phi không muốn hợp tác, hoặc là muốn chiếm ưu thế trong hợp tác, thì nàng ta sẽ bị bán đi và còn phải hỗ trợ kiếm tiền.
"Trương Uyên ca ca, Huân Nhi cảm thấy huynh tìm Nhã Phi thì không cần phiền phức như vậy." Huân Nhi bỗng nhiên nói.
"Nói thế nào?" Trương Uyên nụ cười ôn hòa nhìn thiếu nữ.
"Mỹ nam kế?" Tiêu Viêm ở bên cạnh suy đoán.
*Rầm!*
Trương Uyên đấm mạnh vào đầu Tiêu Viêm.
"Ba ngày không đánh, nhảy nhót lên đầu lật ngói." Trương Uyên xoa xoa nắm đấm.
Tiêu Viêm "Rít lên" một tiếng, ôm đầu nói: "Biểu ca, huynh tốt nhất vĩnh viễn mạnh hơn ta, nếu không..."
"Nếu không thì sao?" Trương Uyên giơ nắm đấm lên.
"Nếu không huynh sẽ không thể bao che cho ta, bảo vệ ta được." Tiêu Viêm rất chiều theo nói.
Trương Uyên "A" một tiếng, nói: "Không nói đến ta, ngươi vẫn nên cố gắng vượt qua Huân Nhi trước đi." Trước khi trở thành Đấu Thánh, thực lực cảnh giới của Tiêu Viêm luôn kém hơn Huân Nhi. Bây giờ có Trương Uyên ở đây, có lẽ cả đời hắn cũng không thể vượt qua.
"Vượt qua có phần thưởng không?" Tiêu Viêm trong lòng nóng lên. Từ nhỏ đến lớn, đã có rất nhiều người tặng đồ cho hắn, nhưng thứ hắn quý nhất và hài lòng nhất luôn đến từ Trương Uyên.
"Có,... Chờ ngươi vượt qua Huân Nhi thì hỏi ta muốn gì, nhất định sẽ làm ngươi hài lòng." Trương Uyên cười nói.
"Vậy nếu Huân Nhi luôn không bị vượt qua thì có phần thưởng không?" Huân Nhi đột nhiên hỏi.
"Cũng có thể có." Trương Uyên gật đầu nói: "Vậy trước tiên lấy Đấu Hoàng làm mốc, sau đó mỗi cái cảnh giới đều có thể so một lần, ai tới trước thì coi như người đó thắng, ta đều sẽ chuẩn bị một phần quà bất ngờ."
"Tốt!" Tiêu Viêm và Huân Nhi nhìn nhau, trong ánh mắt tràn đầy ý chí chiến thắng. Phần thưởng của Trương Uyên nhất định phải thuộc về hắn - nàng. Cả hai đều không cho rằng tương lai mình không cách nào đột phá Đấu Tôn, dù sao một người là đệ tử của luyện dược sư số một đại lục kiêm Đấu Tôn đỉnh phong, một người khác là thiên kim Đế tộc.
Huân Nhi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nói: "Trương Uyên ca ca, ý ta là không cần phiền phức là bởi vì ta cảm thấy huynh chỉ cần triển lộ thiên phú thực lực, là có thể để vị Nhã Phi tiểu thư kia đồng ý hợp tác rồi."
Trương Uyên lộ ra biểu tình "quả nhiên là vậy", nói: "Huân Nhi cảm thấy ta không có làm như thế sao?" Nghe vậy, Huân Nhi và Tiêu Viêm chợt nhớ đến trận đấu tốc độ giữa Trương Uyên và Cốc Ni. Cho nên khi đó, hắn đã đang tăng thêm trọng lượng!
"Là Huân Nhi tự cho là thông minh." Trong mắt Huân Nhi hiện lên vẻ ủy khuất.
"Ta cũng không có ý đó." Trương Uyên lắc đầu nói: "Chỉ là vì Mộc Chiến, ta đối với Nhã Phi có nhiều hiểu biết, biết làm sao để đúng bệnh hái thuốc thôi."
"Đúng bệnh hái thuốc?" Huân Nhi thu liễm biểu lộ, đột nhiên mỉm cười hỏi: "Trương Uyên ca ca sao không tiếp tục gọi Nhã Phi tỷ nữa?" Trương Uyên khóe miệng giật giật, nhẹ nhàng giải thích: "Huân Nhi, ta cùng Nhã Phi có thể không có bất kỳ quan hệ gì, cách xưng hô đó bất quá chỉ là dùng thủ đoạn của nàng để đối phó với nàng mà thôi."
"Ha ha." Tiêu Viêm nở nụ cười đầy ẩn ý. Bây giờ không có quan hệ, không có nghĩa là sau này cũng không có. Bất quá cảm nhận được ánh mắt Trương Uyên liếc tới, lý trí khiến hắn không tìm đường chết nói lung tung.
"Vậy Tiểu Y Tiên thì sao?" Huân Nhi đánh úp Trương Uyên không kịp trở tay.
"A ha ha ha!" Chuyện này Trương Uyên cũng không dám trả lời trực tiếp, đưa tay ôm lấy bả vai Tiêu Viêm, cứng nhắc chuyển chủ đề: "Viêm đệ, nơi này tựa hồ là phường thị của Tiêu gia chúng ta a?"
"Không sai, là." Tiêu Viêm lập tức phối hợp, trong lòng lại thầm ghi lại cái tên Tiểu Y Tiên. Không có gì bất ngờ xảy ra, Tiểu Y Tiên này khẳng định là biểu ca ở bên ngoài để lại đào hoa nợ. Ai, biểu ca cái gì cũng tốt, chỉ là quá hấp dẫn nữ nhân mà lại không quá biết cự tuyệt.
"A, đây không phải Huân Nhi tiểu thư sao? Không ngờ tùy tiện đi dạo phố cũng có thể gặp, thật sự là có duyên phận a."
Ba người đang trò chuyện dăm ba câu, phía trước bỗng nhiên truyền đến một tiếng cười trong trẻo. Theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên ăn mặc lộng lẫy, được rất nhiều người vây quanh, đang đứng trước một sạp hàng. Hắn khoảng hai mươi tuổi, dáng vẻ tuy kém xa Trương Uyên nhưng cũng xem như anh tuấn, làn da trắng khỏe mạnh. Lúc này hắn đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Huân Nhi, trong mắt ẩn chứa nồng đậm ham muốn.
"Duyên phận?" Huân Nhi thu liễm nụ cười, thản nhiên nói: "Gia Liệt Áo, gặp phải ngươi ta chỉ cảm thấy xúi quẩy."
"Đừng nói như vậy." Thanh niên tiến lên một bước, cười nói: "Huân Nhi nhớ tên ta, cái Ô Thản thành này lớn như vậy, đi dạo phố ngẫu nhiên gặp cũng không dễ dàng. Nói đến, ta gần đây vừa vào tay một sợi dây chuyền không tệ, nếu Huân Nhi tiểu thư thích, ta liền tặng cho ngươi, thế nào?" Thanh niên còn lấy ra một sợi dây chuyền có khảm ma hạch.
Huân Nhi cau mày không nói lời nào.
"Hồng nhan họa thủy a." Tiêu Viêm cảm thán nói.
Trương Uyên liếc nhìn hắn một cái không nói gì, thân thể đột nhiên hóa thành một đạo tàn ảnh. Giây lát sau, Trương Uyên xuất hiện trước mặt Gia Liệt Áo, giơ nắm đấm lên đánh ra.
"Oành!" Tiếng sấm nổ vang, điện quang màu bạc tím lóe lên, khiến rất nhiều người theo bản năng nhắm mắt lại. Duy chỉ có Gia Liệt Áo trừng to mắt, cảm giác thời gian xung quanh như chậm lại, nhìn nắm đấm đang phóng đại mà mình không thể làm gì. Trong lòng thầm kêu hỏng bét, lúc này, một bóng người xuất hiện sau lưng hắn, trên người bao phủ đấu khí y, cũng đánh ra một quyền.
"Ầm!" Hai nắm đấm chạm nhau, bóng người sau lưng Gia Liệt Áo trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, bay xa hơn mười trượng rồi va vào tường, bị vùi sâu vào đống phế tích bụi mù. Đấu khí trên nắm tay Trương Uyên biến mất, nhưng quyền thế không giảm, trực tiếp đánh vào bụng Gia Liệt Áo.
"Phốc!" Gia Liệt Áo phun ra một ngụm máu tươi, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Ta có thể." Gia Liệt Áo ngẩng đầu định nói điều gì, nhưng khi nhìn rõ mặt Trương Uyên, đồng tử của hắn bỗng nhiên co rụt lại.
"Xem ra ngươi còn nhớ ta." Trương Uyên nhìn xuống Gia Liệt Áo, thản nhiên nói: "Hai năm trước ngươi quấy nhiễu Tiêu Ngọc bị ta gặp phải, ta đã cảnh cáo ngươi, không được ở trước mặt bất kỳ cô gái nào của Tiêu gia buông lời bậy bạ, nếu không gặp ngươi một lần thì đánh ngươi một lần. Ngươi dường như vẫn chưa để tâm."
Gia Liệt Áo nuốt một ngụm nước bọt. Đã hai năm không gặp Trương Uyên, hắn cho rằng người sau đã sớm chết ở bên ngoài, hơn nữa Huân Nhi quá thanh thuần xinh đẹp, hắn quả thực đã quên lời cảnh cáo năm đó của đối phương. Không ngờ người kia không chỉ không chết, còn mạnh đến nỗi một quyền đã giải quyết gọn gàng người bảo vệ hắn, một gã Tứ tinh Đấu Sư, thật sự là gặp quỷ.
"Viêm đệ, cái này ngươi cầm lấy, có thể đổi chút tiền tiêu vặt." Trương Uyên đưa tay đoạt lấy sợi dây chuyền trên tay Gia Liệt Áo, tùy ý ném cho Tiêu Viêm phía sau.
"Cám ơn biểu ca." Tiêu Viêm cầm sợi dây chuyền lên cân nhắc. Trong khoảng thời gian sắp tới có thể đến Quân Nhã các (quán rượu số một Ô Thản thành) ăn mấy bữa ngon lành.
"Cút đi!" Trương Uyên tùy tiện đá Gia Liệt Áo bay đi, giống như đá bay một cục rác rưởi. Sau đó, hắn nhanh chân trở lại bên người Huân Nhi, chủ động nắm tay nàng, ngữ khí chiều chuộng nói: "Về sau ra ngoài báo tên của ta, bớt một số con ruồi tự biết mình không có tự giác dính lên."
Huân Nhi sững sờ, sau đó gương mặt dần đỏ lên, nụ cười trên mặt nở rộ, lộng lẫy hơn bao giờ hết.
Tiêu Viêm: "..." Thảo, ta không cần phải ở đây, mà là ở gầm xe!