Đầu Tư Thiên Mệnh Tộc Nhân, Thực Lực Của Ta Là Toàn Tộc Tổng Hòa (Dịch)

Chương 11: Khôi phục đấu chí Khương Thần, Thuần Dương nguyên lực! (1)

Nếu như bọn họ bị bắt nạt, chỉ sợ tộc trưởng của mình cũng sẽ đứng ra như bây giờ, làm chủ cho con cháu trong tộc? Nghĩ tới đây, tất cả mọi người không khỏi vì có được một tộc trưởng bao che khuyết điểm cho tộc nhân như vậy mà cảm thấy tự hào! Người ngoài còn như thế, Khương Thần thân là đương sự càng ngây dại. Hai mắt của hắn phiếm hồng, ngậm lấy lệ quang, nội tâm kích động. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới, tộc trưởng lại nguyện ý vì một người vô dụng như mình, muốn mạo hiểm cửu tử nhất sinh, đi Thiên Sơn Tông đòi lại công đạo cho mình. Ngoài cảm động, nghĩ đến thực lực của gia tộc bây giờ. Khương Thần dù đang oán trách hành vi thất vọng đau khổ của tông môn, nhưng không đành lòng trơ mắt nhìn tộc trưởng ngày sau đi chịu chết. "Tộc... Tộc trưởng, chuyện đòi lại công đạo này vẫn là tạm thời thôi đi, Thiên Sơn Tông thế lớn, mà ta, vẻn vẹn chỉ là một phế nhân mà thôi, thật sự không cần ngài bốc lên phong hiểm như thế, vạn nhất ngài xuất hiện nguy hiểm tính mạng, lòng ta khó an..." "Phế nhân? Buồn cười! Ai nói đan điền vỡ vụn chính là phế nhân?" Lời này vừa nói ra, Khương Thần hoàn toàn ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó, giọng nói của Khương Đạo Huyền lại vang lên: "Đan điền vỡ nát, không nhất định chỉ là điểm cuối của một người, cũng có thể là khởi điểm của một người." "Cái gọi là phá rồi lại lập, chỉ cần lòng nhiệt tình trong lòng chưa diệt, tự có thể bĩ cực thái lai (khổ tận cam lai)." "Bản tộc trưởng lại tặng ngươi một câu, cũng là tặng cho tất cả đệ tử Khương gia." Nói tới đây, toàn bộ đệ tử Khương gia ở đây lập tức vểnh tai lắng nghe. "Chân chính đánh bại chính ngươi, chưa bao giờ là người khác chỉ trích cùng giễu cợt, mà là ngươi đối với chính mình phủ nhận." "Đại trí không nhóm, đại thiện không giúp, không sợ đơn độc, chẳng ngại dèm pha, ngươi có tỉnh ngộ không?" (Chú thích của dịch giả: Đại trí không nhóm: Dùng trí tuệ tuyệt vời của bản thân, chứ đừng nên dựa dẫm vào người khác. Đại thiện không giúp: Đừng can thiệp vào cuộc sống của người khác. Không sợ cô độc: Đừng sợ cô độc khi phải bước đi một mình. Chẳng ngại dèm pha: Đừng chú ý những lời gièm pha của người khác) Nghe vậy, tất cả mọi người không khỏi cảm thấy nội tâm nóng lên, nhiệt huyết đầy ngập đều bị kích phát ra. Còn Khương Thần lại ngây ngốc đứng tại chỗ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Khởi điểm mới... phá rồi lại lập...” "Đánh bại mình, không phủ nhận mình... không sợ cô độc... chẳng ngại dèm pha..." Giờ khắc này, ánh mắt vốn ảm đạm của Khương Thần bắt đầu dần dần sáng ngời lên, giống như là đang dấy lên một ngọn lửa hừng hực. Hắn nắm chặt hai tay, nhịp tim trở nên mạnh mẽ. “Đúng vậy, chỉ là đan điền vỡ vụn, cũng không phải là chết, ta làm sao có thể bởi vậy cam chịu chứ?” “Tộc trưởng nói không sai, ta nên tuân theo bản tâm của mình mà sống, không cần hoài nghi chính mình, không cần để ý cái nhìn bên ngoài, lựa chọn kiên trì chân ngã!” "Tộc trưởng! Ta hiểu rồi!" Mắt thấy ý chí của Khương Thần được nhen lửa một lần nữa, Khương Đạo Huyền lộ vẻ hài lòng. Không hổ là thiên mệnh chi tử, chỉ cần bị người chỉ điểm một chút, tự nhiên sẽ thông suốt. [Ting! Kiểm tra đo lường được thiên mệnh chi tử Khương Thần khôi phục đấu chí, khí vận gia tộc +100.] Khương Đạo Huyền không ngờ tới còn có thể có thu hoạch ngoài ý muốn. Hắn cười cười, lấy ra hai quyển sách từ trên người, đưa tới trước mặt Khương Thần. "Bôn Lôi Chưởng và Dẫn Khí Quyết, ngươi cứ lấy mà tu luyện đi. Người khác không tin ngươi, cảm thấy ngươi chỉ là một phế vật té ngã không dậy nổi nhưng tộc trưởng tin ngươi không phải." "Bản tộc trưởng chờ ngươi giống như phụ thân ngươi, trở thành một nam nhi có thể che gió che mưa cho gia tộc, mà tuyệt đối không phải phế vật trong miệng của người khác!" Nghe vậy, nội tâm Khương Thần lại lần nữa lửa nóng lên, hận không thể lập tức bắt đầu tu luyện ngay bây giờ. Bất quá, phản ứng lại tên hai quyển công pháp, con ngươi hắn đột nhiên co rụt lại, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin. Thân là đệ tử Khương gia, há có thể chưa từng nghe nói qua đại danh đỉnh đỉnh của Bôn Lôi Chưởng cùng Dẫn Khí Quyết này? Tục truyền hai môn công pháp này, chính là do vị tổ tiên Tử Phủ cảnh đầu tiên của Khương gia mấy trăm năm trước truyền xuống. Công pháp huyền diệu, được coi như công pháp trấn tộc, chỉ có lịch đại gia chủ cùng trưởng lão mới có thể tu luyện. Nhưng chính là công pháp trân quý như vậy, lại dễ dàng bày ở trước mặt mình như thế? Điều này thực sự khiến Khương Thần cảm thấy có chút thụ sủng nhược khinh. Phải biết rằng công pháp huyền giai bình thường chỉ có Tử Phủ tu sĩ mới có tư cách đụng vào. Cho dù là ở thời kỳ Thiên Sơn Tông học tập, thân là đệ tử nội môn, phẩm cấp công pháp hắn tiếp xúc, cũng cơ bản là Hoàng giai mà thôi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất