Chương 135: Gặp nhau (1)
David thấy Bruno, đã sớm không có khí phách của ngày ấy, toàn thân hắn là máu, trong tay còn cầm một thanh rìu chiến, mặt ngoài rìu chiến tổn hại nghiêm trọng.
Lúc này trong mắt của Bruno một mảnh tro nguội, giống như là một cái xác không hồn đi xuống phi thuyền vận tải quân dụng, đi đến điểm tập hợp.
Hắn chết lặng bị người lấy xuống vũ khí trong tay, tùy ý để người trong quân đội của thành phố Perrin thao tác trên vòng tay thân phận.
"Đi, đi qua xem!" Jim một bên đi đến hướng Bruno, một bên gọi David.
David đuổi theo Jim.
"Ngài David!"
"Ngài David!"
Tiếng ân cần thăm hỏi không ngừng khiến tất cả người sống sót đều chú ý, ở đây mặc kệ là người trong quân đội hay là nhân viên y tế, mỗi một người nhìn thấy David đều sẽ cung kính ân cần thăm hỏi.
Tôn kính phát ra từ đáy lòng, không có một chút giả tạo.
Đặc biệt những người trong quân đội cùng nhân viên y tế thấy được thảm cảnh của thành phố Schoo có lực phòng ngự như thành phố Perrin, trong lòng càng sản sinh cảm kích không gì sánh được đối với David.
Nếu như không phải David, bọn họ đã tử vong, hoặc trở thành một thành viên trong những người sống sót này.
Bruno nghe được âm thanh, ngẩng đầu lên, hắn thấy được Jim, thấy được David.
"Bruno, cậu làm sao?" Jim tiến lên nắm vai của Bruno lớn tiếng hỏi.
Hắn cùng với Bruno tuy rằng cạnh tranh, nhưng cũng không phải có đại thù, lúc này chỉ còn quan tâm.
"Toàn bộ đã chết, cha, mẹ, mọi người, bọn họ toàn bộ đã chết!" Bruno trong miệng thì thào nói.
Có lẽ nước mắt đã chảy khổ, khóe mắt chảy ra đều là máu.
"Cậu có tính toán gì không?" Jim lại hỏi.
"Tòng quân, tôi muốn đi Chiến Tinh, tôi muốn đi giết Trùng tộc!" Bruno cắn răng nói, trong con mắt của hắn tràn đầy thù hận.
"Tôi sẽ giúp cậu!" Jim gật đầu, hắn chỉ có thể làm được việc trong khả năng.
David ở bên cạnh không nói gì, chiến tranh tàn khốc, Trùng tộc đáng sợ, lúc này hắn tự có cảm nhận.
Hắn may mắn bản thân có Ảnh Thị, tự có năng lực có thể đánh một trận, lúc này trong lòng hắn có mục tiêu tương lai, đó chính là trở nên mạnh mẽ, bảo vệ bản thân mình, bảo vệ người nhà.
Khi hai người xoay người rời đi, nghe được phía sau truyền đến tiếng nhẹ giọng: "Cảm ơn!"
"David, tôi muốn uống rượu, là loại mạnh nhất!" Jim trở lại trong xe, trầm giọng nói.
"Tôi không thể uống, nhưng có thể nói chuyện phiếm cùng cậu!" David gật đầu trả lời.
Xe thiết giáp Land Tiger 2 bay về phía địa điểm gặp mặt, đó là một khách sạn cỡ lớn, tên là khách sạn Tây Thành.
David thấy tên khách sạn, trong lòng mới nhớ tới, tựa như bản thân hắn có cổ quyền 40% của khách sạn này.
"Ngài Jim, bạn của ngài chờ ngài trong phòng số 6 lầu hai, tôi dẫn ngài cùng vị tiên sinh này đi!" Một vị phục vụ thấy Jim, vội vã nhanh chóng đón tiếp, khom người nói.
Trong khách sạn Tây Thành, lúc này đã qua giờ ăn cơm, bất quá bởi chiến tranh, rất nhiều người không có dùng cơm đúng giờ, lúc này một ít người có điều kiện vì chúc mừng chiến tranh thắng lợi, còn đang cười lớn chúc mừng trong khách sạn.
David nhìn tình cảnh sung sướng ở đây, lại nghĩ đến người sống sót trên hơn mười phi thuyền vận chuyển quân dụng, tâm tình trong lòng bị tin tức của thành phố Schoo ảnh hưởng mà có chuyển biến.
Người ở đây chúc mừng thắng lợi, chính là hắn mang đến, hắn thay đổi vận mệnh của thành phố Perrin.
Cái này vẫn là hắn hiện tại, chờ hắn càng cường đại hơn, hắn có thể thay đổi vận mệnh của càng nhiều người, không chỉ là một thành phố.
"Trời ạ, nhìn ai đây?" Meilen thấy David đẩy cửa ra vào, biểu tình khoa trương mà hét lớn, sau đó hắn làm ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Hoan nghênh đại anh hùng David của chúng ta!"
"Cảm ơn!" Daly đi tới trước mặt David, ôm cổ hắn, nói một tiếng.
"Cảm ơn!" De Quincey cũng cung kính khom người nói.
Bây giờ chuyện của David còn chưa truyền ra toàn bộ, nhưng trong quân đội cùng cao tầng chính phủ, đã sớm truyền khắp.
"Meilen, tôi tuyên bố từ bỏ Gladstone của cậu!" David gật đầu với hai người, sau đó vừa cười vừa nói với Meilen.
"Sao, cậu không chuẩn bị thi văn hoá?" Meilen tò mò hỏi.
Với quan hệ của hắn và David, đưa ô tô Gladstone VI cho David, trong nhà cũng sẽ không nói cái gì, nói không chừng còn có thể tán thành.
Hắn quan tâm chính là trường đại học mà David lựa chọn thi.
"Không, quân đội phân phối một chiếc xe thiết giáp vũ trang cho tôi dùng, cho nên trả lại Gladstone cho cậu!" David vừa cười vừa nói.
"Cái gì, xe thiết giáp vũ trang, dùng cơm xong để chúng tôi đi ngồi với!" Meilen hai mắt sáng ngời, vội vã nói.
Daly cùng De Quincey cũng không còn câu nệ bởi chuyện trước đó, hưng phấn hô cùng nhau.
David cũng có ý nói như vậy, hắn không muốn bởi vì biểu hiện trong chiến tranh, khiến bạn bè thay đổi thái độ đối với hắn.
"Trước tiên lên đồ ăn đi, tôi sắp chết đói rồi!" David vỗ vỗ bụng nói.
"David, tôi biết cậu ngày hôm nay bị thương, yên tâm tôi đặc biệt dặn dò, tất cả đồ ăn ngày hôm nay đều là bồi bổ thân thể!" Meilen quan sát David trên dưới, không phát hiện vết thương, lúc này mới vừa cười vừa nói.
Đang nói chuyện, cửa lớn bị đẩy ra, hai nữ nhân viên phục vụ đẩy xe đồ ăn đi đến, đem từng món ăn hấp dẫn lên.
"Chờ một chút, chúng tôi không gọi nhiều như vậy?" Daly nhìn thức ăn trên bàn, không khỏi sửng sốt, quay đầu hỏi phục vụ.
"Quản nhiều như vậy làm cái gì, mặc kệ lên bao nhiêu, ngày hôm nay tôi mời khách!" Meilen rộng rãi mà nói.
"Đâu đến phiên cậu mời khách, ngày hôm nay là tôi mời David đến đây!" Jim lập tức mặc kệ, vẫy vẫy tay nói.
"Đều không cần các người mời khách, ngày hôm nay hẳn là tôi thanh toán, David đã cứu cha tôi, tôi không trả tiền này, sợ là trở về cũng bị xử lý!" Daly cũng vỗ bàn kêu lên.
"Cái gì, đồ ăn là khách sạn tặng?" De Quincey ít nói chuyện đang chuẩn bị len lén dùng vòng tay thân phận tính tiền với người nữ phục vụ, nhưng nghe được người nữ phục vụ nhẹ giọng giải thích, không khỏi kêu lên.
"Đúng vậy, quản lý của chúng tôi nghe nói ngài David đến đây dùng cơm, bảo chúng tôi đưa những món ăn này lên, quản lý chúng tôi nói nếu như người ngoài nghe nói ngài David đến khách sạn Tây Thành dùng cơm còn cần điểm tín dụng, vậy còn không bằng đem bảng hiệu của khách sạn Tây Thành đập!" Người nữ phục vụ ngược lại vô cùng có thể nói, cung kính giải thích với De Quincey.
Nói xong những lời này, hai người nữ phục vụ đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn về phía David, dũng giả tuổi trẻ, anh hùng truyền kỳ trong tiểu thuyết, chỉ thiếu các nàng chính là công chúa trong tiểu thuyết.
"Quên đi, nếu như vậy, chúng ta sau này thay phiên mời David đi!" Jim vừa cười vừa nói.
"David, sau này đi ăn tôi liền mang theo cậu!" Meilen tới gần David rồi bày ra vẻ tham lam mà nói.
Trong bầu không khí nhiệt liệt như vậy, Jim cũng không yêu cầu uống rượu, những người bạn chỉ vui đùa lẫn nhau, ăn thức ăn ngon miệng.
Trong lúc náo nhiệt, cửa lớn bị đẩy ra lần thứ hai.
"Ai quấy rối thanh tĩnh như thế!" Jim thuận miệng oán giận nói.
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn liền thấy một bàn tay vỗ vào đầu của hắn, cùng với nghe được tiếng cười trộm của những người bạn bên cạnh.