David Siêu Phàm

Chương 387: Biểu diễn (2)

Chương 387: Biểu diễn (2)


Emma ngồi ở trước đàn dương cầm, ngón tay đánh ra giai điệu của《 My Heart Will Go On 》từ đàn dương cầm, tuy là lần đầu tiên đàn, thế nhưng theo giai điệu vang lên, nàng liền hoàn toàn hòa tan vào trong đó.
(phần này tác giả thêm lời bài hát My Heart Will Go On, mình không thêm vào)
Leona cùng với Norah đang ở trong phòng khách đang được giọng ca của Emma, không tự chủ bị giọng ca hấp dẫn, tựa hồ bởi vì tác giả bài hát là David, Emma khi cất giọng, mỗi một câu mỗi một lời đều toát ra tình cảm thắm thiết.
Còn có tinh thần ẩn chứa trong giọng ca, khiến sức cuốn hút của bài hát này đạt được lớn nhất trong tất cả bài hát của Emma.
Lần này không có tinh thần của David dung hợp hỗ trợ, Leona cùng với Norah cũng đơn giản rơi vào trong giọng ca, không cách nào kiềm chế.
Thời gian của một bài hát không dài, khi Leona cùng với Norah từ trong giọng ca tỉnh táo lại, trong mắt của hai nữ vệ sĩ đặc biệt quen thuộc Emma đều có một suy nghĩ, tình yêu của Emma thăng hoa.
Vòng tay thân phận của Emma đột nhiên rung động, đây là nhắc nhở liên lạc quan trọng.
"Emma, em ở nơi nào, nhanh chóng trở về, chị liên hệ nhà soạn nhạc nổi tiếng ngài Carnegie, em phải đi cùng với chị!" Người đại diện Lucia của Emma thúc giục.
"Chị Lucia, em có bài hát mới cho buổi biểu diễn rồi!" Emma cũng không chú ý nhà soạn nhạc nổi tiếng ngài Carnegie, mà là hưng phấn kêu lên.
"Cái gì? Em có bài hát mới từ nơi nào?" Lucia biết Emma đi đến biệt thự của David, cô ta không cách nào can thiệp sinh hoạt của Emma, nhưng lúc này nghe được Emma có được bài hát mới, không khỏi kỳ quái hỏi.
Nếu như bài hát mới dễ dàng có được như vậy, Lucia làm sao lo lắng như thế, gần đây cô ta vì bài hát mới, đi nhờ rất nhiều người bạn, cũng rốt cục hẹn được ngài Carnegie.
"Thật mà, đây là bài hát mới David viết cho em!" Emma dường như đứa nhỏ khoe kẹo của mình.
"Em chờ ở nơi ấy, chị lập tức đến!" Lucia biểu tình ngẩn ngơ, ngược lại lập tức nói.
Lucia tin tưởng thiên phú âm nhạc của Emma, nhưng cô ta không tin ánh mắt của một cô gái đang yêu, mặc kệ chất lượng của bài hát như thế nào, cô ta lúc này đi đến biệt thự, đều có thời gian dẫn Emma đi gặp ngài Carnegie.
Emma ngắt liên lạc, bắt đầu tiếp tục đàn 《 My Heart Will Go On 》, nàng cũng không tiếp tục hát, chỉ là không ngừng đàn khúc phổ trên đàn dương cầm.
Một chiếc xe bay đáp xuống sân đậu, David nhảy xuống xe bay, mới ra xe bay, hắn liền nghe được âm nhạc quen thuộc, đó là âm nhạc vốn dĩ không thuộc về thế giới này.
"David, trong nhà cậu có khách?" Egidien đang muốn tạm biệt David, nghe được âm nhạc không khỏi hỏi.
"Đúng vậy!" David gật đầu nói, sau đó hắn phất tay nói: "Egidien, chúng ta buổi chiều gặp lại!"
Cái này không phải David không muốn Egidien cùng với Emma gặp mặt, chỉ là hắn không muốn khiến Emma bại lộ trước mặt những người khác, bởi vì David tự mang theo khả năng nguy hiểm, chỉ có cam đoan việc Emma có quan hệ với hắn không cho người ngoài biết, mới có thể cam đoan an toàn của Emma ở trình độ lớn nhất.
"Được rồi, tôi không quấy rối cậu!" Egidien chớp mắt vài cái vừa cười vừa nói, xe bay bay về phía bầu trời.
"Ngài David, tiểu thư đang ở phòng sách!" David vừa đi xuống sân đậu, Leona liền xuất hiện trước mặt David khom người nói.
"Cảm ơn!" David gật đầu nói.
Đi vào phòng sách, David liền thấy được Emma đang ngồi đàn trước đàn dương cầm, trong phòng sách trong suốt, Emma đắm chìm trong ánh mặt trời.
Âm nhạc kèm theo âm phù khiến David trầm mê, khiến lời muốn nói của David không khỏi dừng ở trong miệng.
Khúc phổ kết thúc, Emma tựa như cảm giác được cái gì, quay đầu liền thấy được David đang nhìn nàng.
"David, em rất thích bài hát này!" Emma không hỏi 《 My Heart Will Go On 》 có phải David viết hay không, trong suy nghĩ của nàng, đây là David viết vì nàng.
"Em đàn vô cùng hay, có thể vì anh hát ra bài hát hoàn chỉnh không?" David hơi vừa cười vừa nói.
Mặc dù khi viết ra 《 My Heart Will Go On 》, trong đầu không ngừng xoay quanh giai điệu của bài hát này, nhưng David cũng vô cùng muốn chính tai nghe được bài hát đến từ kiếp trước.
Emma cười gật đầu, nàng ngồi thẳng thân thể, ngón tay lướt trên đàn dương cầm.
David cũng đi tới bên cạnh đàn dương cầm, nhìn cô gái xinh đẹp xuất trần này.
Ngón tay trên đàn dương cầm tựa như tinh linh nhảy múa, khúc nhạc dạo sau khi kết thúc, giọng ca nhẹ nhàng từ trong miệng Emma vang ra.
Giọng ca nương theo tiếng đàn dương cầm, càng ngày càng cao, kỹ xảo biểu diễn cùng với âm thanh trời sinh của Emma được bài hát này biểu hiện hoàn mỹ.
David ngơ ngác đứng ở bên cạnh đàn dương cầm, cảm nhận của hắn sâu sắc hơn so với bất cứ người nào, hắn trong giọng ca tựa như thấy được người thân của kiếp trước, thấy được từng khuôn mặt quen thuộc.
Đồng dạng trong giọng ca, dừng bên cạnh xe bay trên sân đậu, người đại diện Lucia cũng ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cô ta đi xuống xe bay, nghe được bài hát liền dường như bị khống chế thân thể.
Thân là người đại diện, Lucia thu âm cho Emma, tất nhiên là hiểu rõ một bài hát tốt xấu như thế nào.
Trước khi đến, cô còn tưởng rằng Emma vì yêu mà mù quáng, nhưng giây phút khi cô ta đi xuống xe bay liền bỏ đi suy nghĩ này.
Khi giọng ca kết thúc, nghi vấn duy nhất của Lucia chính là bản quyền của bài hát này.
Cô ta không cho rằng một giáp sĩ mạnh mẽ có thể sở hữu năng lực soạn nhạc, càng không cần phải nói bài hát ở đẳng cấp này.
Khi Lucia nghe được, bài hát này chí ít đều là bài hát cấp bậc truyền thế, một ca sĩ suốt đời chỉ cần một bài hát như vậy, có thể lưu tên vĩnh viễn.
Bản quyền của bài hát như vậy liền vô cùng quan trọng, mặc kệ có phải David viết hay không, đều cần đạt được bản quyền của người soạn nhạc.
"David, anh rơi lệ!"
Emma nhìn David bên cạnh, nàng có thể cảm thụ được cảm giác đau thương trên người của David, nàng không biết David vì sao rơi lệ, nhưng nàng có thể dùng phương thức của mình an ủi David.
Nàng nhẹ nhàng nắm tay của David, dùng ấm áp trong tay của bản thân để ảnh hưởng David.
"Bài hát này nên thuộc về em!" David lấy tay nắm lại tay Emma, nhẹ giọng nói.
Hai người hai mắt nhìn nhau, cả hai đều có thể cảm giác được một thứ gọi là tình yêu đang nảy mầm, đang nở rộ, đang khoe sắc.
"Emma, đây là bài hát gì?" Bất quá có một thanh âm quấy rối bọn họ, Lucia vừa đi vào phòng sách liền kích động hỏi.
Khi nhìn thấy hai người tay nắm tay trong phòng sách, Lucia biết đây là quấy rối hai người, bất quá cô ta lúc này cũng không lo lắng nhiều như vậy.
"Chị Lucia, đây là David viết cho em!" Emma đem bản thảo đưa qua, trong mắt đều là tình yêu nhìn David.
Lucia tiếp nhận bản thảo, nhìn khúc phổ cùng với ca từ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất