Chương 11 - Thất Mạch Hội Võ
"Hài tử, sư tôn ngươi bế quan mấy ngày rồi? Hắn có từng thông báo khi nào xuất quan không?" Mạnh Thiên Chính mở miệng hỏi, mục đích ông ta lần này tới Tử Hà phong cũng không phải vì nhìn Lâm Thanh Trúc tu hành.
Lâm Thanh Trúc do dự một chút rồi nói: "Sư tôn chưa hề nói, không biết chưởng giáo chân nhân có chuyện gì thì có thể nói cho đệ tử, đệ tử sẽ bẩm báo lại với sư tôn sau khi ngài ấy xuất quan."
"Ừm, cũng không có sự tình gì đặc biệt quan trọng, chính là ba tháng sau thất mạch hội võ. Lão phu muốn hỏi sư tôn ngươi lần này Tử Hà phong có muốn tham gia hay không?"
Trước mắt Tử Hà phong chỉ có một người đệ tử, nhưng danh ngạch tham gia phải là bảy cái, số người xác thực không đủ.
Tuy nhiên Tử Hà phong thân là một mạch của Bổ Thiên phái, cho dù chỉ có một vị đệ tử thì cũng phải hỏi Diệp Thu có muốn tham gia hay không. Đây là trức trách của chưởng giáo nên Mạnh Thiên Chính không thể bỏ sót bất luận một mạch nào.
"Thất mạch hội võ. . ."
Vừa nghe đến từ cái này thì hai mắt Lâm Thanh Trúc liền tỏa sáng, Diệp Thu trước khi bế quan cũng đã nói qua với nàng chuyện này nên nàng lập tức trả lời: "Chưởng giáo chân nhân, sư tôn ta đã nói với ta chuyện này, Tử Hà phong ta sẽ tham gia."
"Ừm, rất tốt!" Mạnh Thiên Chính nhẹ gật đầu, biểu thị rất hài lòng.
Ông ta cũng rất chờ mong ba tháng sau Lâm Thanh Trúc đến cùng có thể tăng lên tới một bước nào.
Còn Tề Vô Hối thì lại mở miệng trào phúng: "Ha ha ha, xem ra sư tôn ngươi đối với thất mạch hội võ lần này rất có lòng tin nha."
"Tề sư bá chê cười rồi, ngươi yên tâm, thất mạch hội võ lần này nếu như ta gặp phải đệ tử của Tàng Kiếm phong thì ta nhất định sẽ hạ thủ lưu tình." Lâm Thanh Trúc cười lạnh một tiếng và mang ý vị thâm trường nói ra.
Tề Vô Hối nghe xong lập tức giận dữ.
"Hừ, hoàng mao tiểu nha đầu khẩu xuất cuồng ngôn, quả nhiên là sư tôn thế nào thì dạy ra đệ tử thế đấy."
"Ngươi thật sự cho rằng đi theo tên sư tôn phế vật kia là thật sự có thể học được bản lãnh gì sao?"
Lâm Thanh Trúc nhướng mày nói: "Chuyện này cũng không nhọc đến Tề sư bá phí tâm để ý, Tề sư bá vẫn nên lo lắng cho mình trước đi. Nếu như tại thất mạch hội võ mà học trò do ngươi dạy dỗ bị thất bại dưới tay ta thì coi như đã đánh vào mặt lão nhân gia ngươi rồi."
"Ngươi. . ."
Tề Vô Hối kém chút nữa đã phun ra một ngụm lão huyết, nha đầu này bình thường lạnh như băng không hay nói chuyện, nhưng lúc này vừa nói thì kém chút đã khiến hắn tức chết, cùng một dạng với sư tôn của nàng.
"Hừ, hoàng mao tiểu nha đầu quá không biết lễ phép, dám phạm thượng! Hôm nay ta phải thay sư tôn ngươi dạy bảo ngươi thật tốt, để cho ngươi biết rõ cái gì gọi là tôn sư trọng đạo."
Tề Vô Hối lên cơn giận dữ và đang muốn xuất thủ, lúc này phía sau núi bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang thật lớn.
"Hả? Đây là. . ."
Mạnh Thiên Chính giật mình và mơ hồ có thể cảm giác được một cỗ khí tức cường đại từ sau núi truyền đến, cỗ lực lượng này vô cùng kinh người.
"Chẳng lẽ Tử Hà phong còn có trưởng bối không có đi về cõi tiên sao?" Mạnh Thiên Chính kinh hãi thốt lên, Tề Vô Hối cũng nghĩ như thế mà sắc mặt xanh xám một mảnh.
"Sư tôn đã xuất quan!" Lâm Thanh Trúc không kinh ngạc giống như hai người mà lập tức vui mừng hô lên.
Nàng vừa rồi đã bị hù dọa, vì nàng không nghĩ tới câu nói của mình vậy mà để cho Tề Vô Hối xuất thủ muốn đánh nàng.
Lâm Thanh Trúc bây giờ làm sao có thể là đối thủ của Tề Vô Hối được. Nhưng thật không ngờ tại thời khắc mấu chốt này Diệp Thu vậy mà đã xuất quan.
Lâm Thanh Trúc có thể cảm giác được cỗ khí tức cường đại kia hết sức quen thuộc. Đó chính là sư tôn đã đi bế quan của nàng.
"Cái gì? Diệp Thu sao?" Nghe được tiếng nói vui mừng của Lâm Thanh Trúc mà hai người liền nhướng mày, trong lòng mười phần chấn kinh.
Không có khả năng!
Cỗ khí tức này ít nhất cũng là cường giả Vô Cự cảnh mới có được, mà Diệp Thu không phải chỉ mới là Huyền Chỉ nhị phẩm thôi sao?
Hai người nhìn xem mà nghi hoặc, tại chân trời cũng dần xuất hiện một đạo mây trôi. Trong chốc lát bên cạnh bọn hắn đã xuất hiện một thân ảnh màu trắng.
Thân ảnh này áo trắng tung bay, đi bộ nhàn nhã, toàn thân tỏa ra một cỗ tiên uẩn, trong lúc vô hình để cho người ta một loại cảm giac không thể thăm dò.
"Ấy. . ."
Mạnh Thiên Chính vô cùng kinh hãi vì người tới đúng là Diệp Thu.
Nếu như bọn hắn không có nhìn lầm thì Diệp Thu đã thuấn di mà tới.
Cái thần thông này cũng chỉ có cường giả Vô Cự cảnh mới có thể có được.
Mà từ phía sau núi đến nơi này ít nhất cũng có cự ly vạn mét, nhưng hắn vậy mà có thể một bước đến đây.
Bởi vậy có thể nhìn ra tu vi của Diệp Thu tuyệt đối không chỉ là Vô Cự cảnh đơn giản như vậy.
So với Mạnh Thiên Chính bị giật mình thì lúc này sắc mặt của Tề Vô Hối đã trắng bệch. Hắn thực sự không thể tin được Diệp Thu vậy mà đã đột phá vào Vô Cự cảnh, vả lại xem xét cự ly thuấn di thì tu vi của Diệp Thu chỉ sợ đã tiếp cận Thần Tàng cảnh rồi.
Tề Vô Hối không dám tin đây là sự thực!
Rõ ràng mới bốn ngày trước Diệp Thu chỉ là 1 tiểu tu sĩ Huyền Chỉ nhị phẩm mà thôi. Trong bốn ngày ngắn ngủi như thế thì làm sao Diệp Thu có thể đột phá đến Vô Cự cảnh được?
Không lẽ hắn đã một mực ẩn giấu thực lực?
Nghĩ tới đây mà sắc mặt Tề Vô Hối đã hoàn toàn trắng bệch.
Nhất định là như vậy, Diệp Thu đã một mực ẩn giấu thực lực, nếu như hắn đúng như lời đồn chỉ là một tên phế vật thì tại sao cường giả như Huyền Thiên sư thúc lại thu hắn làm đồ đệ được chứ?