Chương 16 - Truyền Công
Diệp Thu nói: “Đưa tay ra!”
Lâm Thanh Trúc mang tâm tình thấp thỏm đi tới trước, nhìn Diệp Thu nhẹ nhàng khoác tay lên tay mình mà thân thể nàng tê rần, có cảm giác như bị điện giật.
Diệp Thu không có phát hiện sắc mặt của Lâm Thanh Trúc thay đổi, sau khi kiểm tra một chút tiến triển tu luyện của nàng thì hắn nhướng mày một cái.
“Luyện khí tứ phẩm sao?”
Thời gian bốn ngày mà tại sao nàng có thể đạt đến luyện khí tứ phẩm?
Suy nghĩ một chút thì đây cũng là hiệu quả của Thần Tủy Đan, dù sao Thần Tủy Đan đã cải tạo thể chất của nàng, dược hiệu của nó vẫn chưa hoàn toàn bị hấp thu.
Tiên Tủy Đan mà Diệp Thu sử dụng cũng là như thế, hắn hao phí thời gian bốn ngày và dưới tình huống toàn lực hấp thu thì rốt cục đã đạt tới cảnh giới Vô Cự Tứ Phẩm.
Tuy là Tứ Phẩm nhưng lực lượng của nó hết sức thuần túy, dưới sự tinh lọc của tiên dược thì cảnh giới Tứ Phẩm của hắn đủ để sánh vai với Cửu Phẩm, thậm chí là Thần Tàng Nhất Phẩm. Hơn nữa khí tức của hắn vô cùng phức tạp, Linh lực xen lẫn Tiên lực làm cho người ta không nghĩ ra.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao Diệp Thu vừa rồi dám bạo khí với Tề Vô Hối, bởi vì Tề Vô Hối căn bản không thể phán đoán hắn rốt cuộc là cảnh giới gì.
“Sư tôn, Thanh Trúc tư chất ngu dốt nên không thể đạt tới sự kỳ vọng của sư tôn khi chỉ có thực lực Luyện khí Tứ Phẩm.” Thấy Diệp Thu mặt không đổi sắc mà Lâm Thanh Trúc hơi có chút mất mát vì nàng cho rằng mình chưa có đạt tới cảnh giới lý tưởng của Diệp Thu mà vô cùng chán nản nói ra.
Ai ngờ Diệp Thu đột nhiên liếc nàng nói.
“Bốn ngày liền đột phá đến luyện khí Tứ Phẩm mà ngươi còn muốn gì nữa?”
“Ngươi nói lời này cũng chỉ có thể ở trước mặt ta mà nói, về sau đi ra ngoài đừng có nói lung tung, bằng không người ta sẽ đánh chết ngươi đấy.”
Quá tức giận đi! Bốn ngày trước vị đệ tử thần cốt trời sinh kia của Tàng Kiếm Phong đến bây giờ đều không có đạt tới luyện khí Nhất Phẩm nhưng nàng cũng đã Tứ Phẩm rồi. Vậy mà nàng còn không thỏa mãn hơn nữa còn nói mình tư chất ngu dốt.
Ngươi quá tư chất ngu dốt.
Lão tử năm đó nếu có loại tốc độ tu luyện này thì còn có thể bị người ta làm nhục nhiều năm như vậy sao?
“A......”
Vừa thấy sự tương phản đột nhiên này của Diệp Thu mà Lâm Thanh Trúc liền mơ màng.
Nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Thu xuất hiện loại biểu cảm này, như có loại cảm giác phát hiện Tân Đại Lục.
Thì ra sư tôn cũng không nghiêm túc như vậy.
“Hì hì, ta đột nhiên cảm thấy... Sư tôn như vậy rất thú vị.”
Lâm Thanh Trúc mừng thầm trong lòng và còn tưởng rằng biểu hiện của mình đã làm cho sư tôn rất thất vọng.
Thì ra không phải nên nàng yên tâm rồi.
“Ừm, luyện khí Tứ Phẩm muốn đạt tới cảnh giới Huyền Chỉ ít nhất cũng phải cần thời gian mấy tháng, như vậy sợ là không còn kịp.”
Diệp Thu thì thầm trong miệng và đột nhiên toát ra một ý niệm.
Đúng rồi! Ta có thể truyền công cho nàng mà!
Làm sao ta lại quên được chuyện này nhỉ?
Diệp Thu đột nhiên bừng tỉnh, hắn có vạn lần trả lại hệ thống nên không giống những người khác. Người khác không dám tùy ý truyền công vì sợ tu vi của mình giảm xuống.
“Sư tôn, ngươi làm sao vậy?” Thấy Diệp Thu sững sờ tại chỗ nên Lâm Thanh Trúc tò mò hỏi.
Diệp Thu rất nhanh liền phản ứng lại và lập tức nở nụ cười tà ác nhìn Lâm Thanh Trúc không chớp mắt từ trên xuống dưới.
Lâm Thanh Trúc thấy vậy mà trong lòng run lên, thân thể cũng bắt đầu khẩn trương.
Nụ cười này! Ánh mắt này!
Sư tôn không phải là có ý tứ gì với ta chứ?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nếu sư tôn muốn thì ta có cho hay không?
Nếu cho thì ngài ấy có cảm thấy ta quá dễ dãi không nhỉ?
Còn nếu ta không cho thì sư tôn đối với ta tốt như vậy, hơn nữa ngài còn đẹp trai như thế thì ta làm sao có thể nhẫn tâm cự tuyệt chứ?
Một giây ngắn ngủi này mà trong đầu Lâm Thanh Trúc đã xuất hiện vô số ảo tưởng.
Diệp Thu thấy nàng thất thần nên khóe miệng co rút vì không biết nha đầu chết tiệt này lại nghĩ đi đâu rồi.
“Đồ Nhi, vi sư vừa rồi suy nghĩ một chút xem ngươi có thể gánh vác tôn nghiêm Tử Hà Phong của ta, hội võ lần này ngươi nhất định phải lấy quán quân trở về.”
“Nhưng mà thời gian ba tháng thật sự quá mức vội vàng, lấy tiến độ hiện tại của ngươi chỉ sợ là không còn kịp rồi.”
"Vi sư suy đi nghĩ lại và quyết định truyền công cho ngươi!”
“Hả?”
Nghe nói như thế mà Lâm Thanh Trúc đột nhiên có chút thất vọng và không tình nguyện.
Ta mong chờ suông rồi…
Còn tưởng rằng là cái gì đó nhưng kết quả lại là truyền công!
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của nàng mà khóe miệng Diệp Thu giật giật, đầu đầy hắc tuyến.
Đây là biểu hiện gì? Ta truyền công cho ngươi mà ngươi còn không vui sao?
Đây là chuyện bao nhiêu người cầu nhưng còn không được đấy!