Chương 25 - Tâm Tĩnh
"Diệp sư đệ thật đúng là chân nhân bất lộ tướng! Sư tỷ ta kém chút đã bị ngươi lừa!”
“Vốn tưởng rằng tu vi của ngươi chỉ có Huyền Chỉ cấp hai, ngươi gạt ta thật thê thảm nha!"
Diệp Thu cười nhạt nói: "Ta chưa bao giờ nói tu vi của mình là Huyền Chỉ cấp hai, do chính các ngươi tự nói chứ liên quan gì đến ta!"
Khóe miệng Minh Nguyệt khẽ giật, tựa như là đúng như vậy.
Nói như thế hôm nay nàng tự mình đến đây thật sự đúng là dư thừa.
Tiền đồ của Lâm Thanh Trúc thì nàng không cần phải quan tâm nữa.
Cũng khó trách người ta không đồng ý đi theo mình, có một vị sư tôn cường đại đến thế đã vậy còn rất ưu ái nàng, nếu mà nàng từ bỏ thì dĩ nhiên đầu óc thật có bệnh.
Minh Nguyệt càng nghĩ càng giận và đưa ánh mắt u oán nhìn xem Tô Nhã.
Đều là do cái nha đầu chết tiệt kia, nếu không cầu xin ta đến Tử Hà phong thì sao ta lại tự đi tìm nhục nhã như vậy?
Người ta đâu cần lòng thương hại của ta chứ?
Căn bản người ta không cần vì đã tìm được sư tôn chịu truyền công cho mình thì cầu tám đời cũng không được.
Một lúc sau Minh Nguyệt mới bình tĩnh lại.
Không biết nghĩ đến điều gì mà Minh Nguyệt bỗng lộ ra nụ cười ý vị thâm trường tiến lại gần Diệp Thu. Trong tầm mắt Diệp Thu là quang cảnh bộ ngực vĩ đại của nàng, làm cho hắn kém chút nữa phun máu mũi ra ngoài.
Còn tốt là Diệp Thu vẫn mặt mày bình tĩnh, sau khi thưởng thức xong thì hắn vẫn còn có thể bảo trì bộ dạng bình tĩnh ung dung.
"Không tệ, không tệ! không thể không nói vẻ đẹp và sự phong tình này của Minh Nguuệt sư tỷ thật sự rất hấp dẫn." Diệp Thu cười thầm trong lòng nhưng vẻ mặt bên ngoài vẫn không thay đổi.
Trông thấy một màn này mà nội tâm Lâm Thanh Trúc lập tức xiết chặt.
Ngay từ đầu nàng đã cảm thấy nữ nhân Minh Nguyệt này rất nguy hiểm, quả nhiên nàng ta lại dùng cặp tuyết phong vĩ đại của mình để mê hoặc sư tôn.
"Sư tôn, ngươi tuyệt đối không thể bị nàng mê hoặc, nếu ngài thật sự ưa thích như vậy thì ta cũng có thể mà. . ." Trong lòng Lâm Thanh Trúc rất gấp gáp nhưng không thể nói ra.
Ánh mắt Minh Nguyệt nhìn thẳng Diệp Thu, khóe miệng nhếch lên để lộ ra nụ cười mê hoặc chúng sinh.
"Diệp sư đệ, bây giờ tu vi của ngươi là gì vậy?"
"Nói với sư tỷ một chút đi, sẽ có chỗ tốt đó nha!"
Giọng nói của Minh Nguyệt rất ngọt ngào, thậm chí không tiếc hi sinh nhan sắc xinh đẹp của mình. Nếu là nam nhân bình thường thì rất ít ai có thể chống lại nàng mê hoặc.
Dựa theo dự đoán của Minh Nguyệt thì Diệp Thu sẽ nghe theo nàng mà nói ra tu vi của hắn. Nhưng nàng ngờ đến Diệp Thu lại không hề đổi sắc mà vẫn duy trì bộ dạng thong dong nhàn hạ, thậm chí trên mặt còn nổi lên một chút ý cười.
Trông thấy một màn này mà nội tâm Minh Nguyệt liền trầm xuống, vì nàng biết rõ sắc đẹp của mình đã không có chút hấp dẫn nào với Diệp Thu.
"Đáng chết. . ."
"Từ khi nào mà gia hỏa này lại luyện được tâm cảnh phẳng như mặt nước vậy?"
"Đối mặt với dáng vẻ phong tình của ta mà hắn lại có thể bảo trì bộ dạng thờ ơ sao? Hắn có còn là nam nhân hay không?"
Minh Nguyệt mắng thầm trong lòng và tâm tình có chút sụp đổ.
Đây là thủ tọa của Tử Hà Phong mà ta từng quen biết ư? Thế nào mà hắn và lời đồn lại không giống nhau chứ?
Không đúng, hắn quang minh chính đại nhìn ta nhưng lại không nói câu nào. Loại ý tứ này tựa như là chơi gái xong mà không muốn trả tiền, bộ dạng thể hiện đều là do ta tự nguyện.
Không nhận được câu trả lời nên sắc mặt Minh Nguyệt trở nên tức giận mà quay về chỗ ngồi của mình.
Lúc này Diệp Thu mĩm cười mang ý vị thâm trường, nói: "Sư tỷ, cơ thể ngươi không thoải mái hay sao mà sắc mặt kỳ lạ thế? Ta từng học qua một chút y thuật, nếu được thì để ta giúp ngươi kiểm tra một chút xem sao nhé?"
Khóe miệng Minh Nguyệt khẽ giật, gia hỏa này nhìn cũng đã nhìn mà giờ còn muốn đụng tay nữa sao?
Ngươi không có cửa đâu!
Thật là tức chết ta mà!
"Không cần!" Minh Nguyệt lạnh nhạt trả lời, đây là lần đầu tiên trong đời nàng có cảm giác thất bại, và cũng là lần đầu tiên nàng hoài nghi đối với dung mạo của mình.
Tuy vậy ánh mắt Minh Nguyệt khi nhìn về phía Lâm Thanh Trúc thì trong lòng vẫn chấn động như cũ.
Gia hỏa này đến cùng đã suy nghĩ như thế nào mà lại truyền mười năm công lực cho đồ đệ? Hắn thật sự từ bỏ được sao?
Cái sự tình này ở Bổ Thiên Giáo còn chưa từng xảy ra. Dù sao đấu tranh giữa thất mạch với nhau rất là kịch liệt, thủ tọa các mạch luôn minh tranh ám đấu, đọ sức với nhau. Do đó bọn hắn xem tu vi của mình còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Ấy vậy mà Diệp thu truyền công cho đệ tử, có thể nói hắn là người đầu tiên.
Thấy Diệp Thu có thể chống đỡ được bộ dáng phong tình của Minh Nguyệt thì Lâm Thanh Trúc rốt cuộc thở phào một hơi trong lòng.
"Phù, đúng như ta dự đoán, sư tôn không phải loại người như vậy! Nếu ngài muốn nhìn thì ta cũng có mà!”
"Nữ nhân này thật xấu xa, nàng vậy mà dùng đến loại phương pháp này để gài bẫy sư tôn."
"May mắn sư tôn là một người chính nhân quân tử, không bị sắc đẹp mê hoặc."
Sau khi thở phào một hơi, Lâm Thanh Trúc thuận lợi tiếp nhận Tử Hà kiếm và nội tâm nàng hết sức vui vẻ.
Nàng đã được Diệp Thu ban cho Tẩy Tủy đan, Thần Tủy đan và truyền công, sau đó hắn lại đưa cho nàng một kiện cực phẩm bảo khí. Đối với sự cảm kích và kính mến Diệp Thu thì trong lòng nàng biểu đạt nhiều đến không thể nói hết.