Chương 32 - Thảo Tự Kiếm Quyết
“Lưỡi kiếm sắc bén trên đời chẳng qua cũng chỉ là cỏ cây! Khi tươi khi héo, bất kể không gian thời gian, lúc nào cũng có thể chém giết đich nhân!”
Sát khí nồng đậm của Thảo Tự Kiếm Quyết khiến cho Diệp Thu toát mồ hôi lạnh.
Tuy là Thảo Tự Kiếm Quyết chỉ có ba chiêu, nhưng uy lực của mỗi chiêu đều là không thể tưởng tượng nổi.
Kiếm thứ nhất: Thảo Lý Sát Liễu Loạn!
Kiếm thứ hai: Loạn Vũ Kích Trường Không!
Kiếm thứ ba: Nhất Tuế Nhất Khô Vinh.
Ba chiêu thức này, mỗi một chiêu đều là sát chiêu, uy lực cực kỳ đáng sợ. Kiếm quyết lại bá đạo vô cùng, khiến cho người ta khó mà chống lại được.
Trong đó kiếm thứ ba Nhất Tuế Nhất Khô Vinh càng là một chiêu thần kỹ.
Nó có thể vượt qua không gian thời gian, thậm chí là cả khoảng cách về sức mạnh và đạt đến giới hạn của tình trạng một đổi một.
Cho dù là tiên nhân trên trời gặp phải một kiếm này cũng phải sợ chết khiếp.
Đây có thể coi là con át chủ bài của Diệp Thu.
Bất kể đối thủ của hắn là ai, sức mạnh như thế nào, chỉ cần có thể ép Diệp Thu sử dụng đến một chiêu này thì chắc chắn đó chính là tình huống cá chết lưới rách.
“Wow, thật là trâu bò!”
Lần này Diệp Thu đã hoàn toàn kích động.
Ba thần kỹ xuất hiện cùng một lúc, ngoại trừ chiêu thứ ba không thể dùng trừ khi gặp phải tình huống bất khả kháng thì hai chiêu còn lại cũng đủ để cho Diệp Thu có chỗ đứng tại tu tiên giới rồi.
Trong toàn bộ Bổ Thiên phái hay thậm chí là cả Đông Hoang này cũng không có kiếm chiêu nào đáng sợ như vây.
Lần này ta lãi to rồi!
Sau vài ngày, Tử Hà phong lại quay về vẻ yên bình vốn có.
Lâm Thanh Trúc luyện tập Tử Hà Kiếm Pháp càng ngày càng thuần thục, thực lực của nàng cũng theo đó mà dần dần mạnh lên.
Đồng thời tu vi của Lâm Thanh Trúc cũng nhanh chóng đột phá đến Huyền Chỉ nhị phẩm.
Đối với tốc độ tu luyện của nàng thì lúc đầu Diệp Thu cũng giật mình, nhưng sau khi nghĩ kỹ lại thì hắn liền cảm thấy bình thường.
Lâm Thanh Trúc có thần cốt hỗ trợ, cộng thêm tinh thần khổ luyện thì nàng muốn không đột phá cũng khó.
Diệp Thu thì đang đắm chìm trong việc tu luyện Thảo Tự Kiếm Quyết và không ngừng lý giải các chiêu thức trong đó.
Nhờ có sự giúp đỡ của Đại Đạo Chi Hoa nên hắn nhanh chóng nắm giữ được sự ảo diệu của Thảo Tự Kiếm Quyết, đồng thời tu luyện thành công bộ kiếm pháp này.
Có bộ kiếm thuật này làm niềm tin nên hiện tại bước đi của Diệp Thu cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Quá thoải mái!
Theo như tình huống hiện tại, với Thảo Tự Kiếm Quyết và Vân Tiêu Tiên Kiếm thì đã có rất ít người có thể được coi là đối thủ của Diệp Thu.
Hắn bây giờ không bay lên là đã may rồi!
Vào sáng sớm hôm sau, Diệp Thu đã rời khỏi Tử Hà phong và đi về hướng Ngọc Thanh điện.
Bên trong Ngọc Thanh điện, Mạnh Thiên Chính đang thông báo cho bọn hắn một tin xấu. Đó chính là sự việc có liên quan đến vụ hung thú bạo động lần trước.
Sự việc lần này tạo thành ảnh hưởng vô cùng to lớn đối với Đông Hoang, dường như tất cả các Tiên gia Thánh địa trong toàn bộ Đông Hoang đều chịu ảnh hưởng không ít thì nhiều.
Hiện tại hung thú dưới chân núi vẫn chưa ngừng làm loạn, trăm dặm bình nguyên khắp nơi đều có hung thú bạo động, khắp nơi đều bị bọn chúng phóng hoả giết người.
Dân chúng lầm than, cuộc sống trôi qua vô cùng gian khổ.
Đứng trước chuyện này, vương triều Ly Dương, vương triều Liệt Hoả cùng với vương triều Hãn Hải đều phát thiếp mời đến các tông môn thánh địa ở Đông Hoang để mời đệ tử của bọn họ cùng nhau xuống núi dẹp loạn.
Bổ Thiên giáo thuộc địa phận của vương triều Ly Dương, là một trong những tiên gia thánh địa nổi danh nhất nên đương nhiên cũng nhận được thiệp mời, cho nên Mạnh Thiên Chính mới mở một hội nghị thủ toạ Thất Mạch nhằm hỏi ý kiến của các vị thủ toạ.
Mọi người đều đồng ý sẵn sàng xuống núi dẹp loạn, Diệp Thu đương nhiên cũng không có ý kiến gì. Vốn dĩ kế hoạch của hắn là đợi Thất Mạch Hội Võ xong xuôi thì cũng sẽ xuống núi. Nhưng mà bây giờ có vẻ như hắn không cần phải đợi đến lúc đó nữa.
Vừa đúng lúc Diệp Thu sẽ tranh thủ lần xuống núi này để cho đệ tử của hắn rèn luyện thật tốt, nhân tiện điều tra thêm về vấn đề nguyên nhân hung thú bạo động.
Bên trong Ngọc Thanh điện, Mạnh Thiên Chính đưa ra quyết định cuối cùng:
“Tốt! Nếu như tất cả mọi người đều không có ý kiến khác thì các vị hãy trở về chuẩn bị đi.”
“Lần xuống núi này các mạch sẽ phải hành động riêng lẻ, tông môn chúng ta sẽ không can thiệp.”
“Chỉ còn hơn hai tháng nữa là Thất Mạch Hội Võ sẽ bắt đầu nên các vị cũng không cần phải đi quá sâu, hãy cố gắng trở về trước khi hội võ diễn ra.”
“Được rồi, tất cả về đi!”
Mọi người không ai phản đối mà bắt đầu giải tán để trở về chuẩn bị.
Diệp Thu cũng nhanh chóng trở về Tử Hà phong và Lâm Thanh Trúc đang đợi hắn ở đạo trường.