Chương 48 - Duyên Phận
Diệp Thu nhàn nhạt nói: "Ừm, có thể! Mặc dù tư chất ngươi rất bình thường nhưng cũng không phải là không thể dạy!"
Triệu Uyển Nhi liền mừng rỡ trong lòng mà không rõ nghĩ đến điều gì nên lại hỏi: "Vậy ngài không hỏi về thân thế của ta sao?"
Nàng rất hoang mang tại sao Diệp Thu thu nhận đồ đệ mà lại không hỏi đến xuất thân. Vả lại hắn có vẻ như không coi trọng tư chất.
Diệp Thu đáp: "Ta thu nhận đồ đệ chưa từng để ý đến xuất thân mà chỉ xem duyên phận! Cho dù đối phương có xuất thân thấp hèn, nhưng chỉ cần có lòng hiếu học thì ta vẫn sẽ dạy dỗ!"
Lời này vừa nói ra càng khiến cho nội tâm Triệu Uyển Nhi thêm khâm phục hắn.
Suốt dọc đường nàng đã chứng kiến không ít vẻ mặt của những cao thủ. Những người đó nếu không coi trọng thân thế thì cũng coi trọng tư chất. Duy chỉ có Diệp Thu là không xem trọng hai thứ này.
Triệu Uyển Nhi quyết định nàng phải bái Diệp Thu làm thầy.
"Đệ tử Triệu Uyển Nhi bái kiến sư tôn!" Triệu Uyển Nhi lập tức hành lễ bái sư vì sợ Diệp Thu đổi ý.
Tiểu Linh nhất thời kinh ngạc, nhưng nàng vốn hiểu cách làm người của công chúa nhà mình, mỗi chuyện công chúa làm đều được suy tính rất kĩ. Nhưng hiện giờ công chúa bái sư một cách vội vàng như thế để cho Tiểu Linh lần đầu thấy được.
"Ừm, đứng lên đi!" Trong lòng Diệp Thu mừng thầm mà ngoài mặt vẫn thong dong, nói.
Hắn đã sớm suy nghĩ thu nhận thêm nhiều đồ đệ, dù sao chỉ dựa vào một mình Lâm Thanh Trúc cũng thật lãng phí hệ thống phản hồi.
Không ngờ hôm nay hắn chỉ tản bộ một vòng mà đã tiện tay thu được một người đệ tử.
Không tệ, không tệ! Vận khí này rất tuyệt!
"Từ hôm nay trở đi ngươi sẽ là đệ tử thứ hai của vi sư! Người phía trước là đại sư tỷ, lát nữa hãy tự giới thiệu với nàng.”
"Ngươi đứng lên đi đã! Lễ bái sư hãy để về đến sơn môn lại nói tiếp."
"Đa tạ sư tôn!" Triệu Uyển Nhi chậm rãi đứng dậy, khí chất ưu nhã và cốt cách quý tộc của nàng vẫn luôn bộc lộ ra.
"Hì hì, chúc mừng công chúa cuối cùng cũng tìm được vị sư tôn hợp ý." Tiểu Linh thật lòng chúc mừng Triệu Uyển Nhi.
Diệp Thu bỗng nhiên sửng sốt.
Công chúa sao?
Vị đệ tử thứ hai này của ta có vẻ không đơn giản!
Mặc dù nghi ngờ trong lòng nhưng Diệp Thu cũng không hỏi, vì chính hắn đã nói hắn thu nhận đồ đệ không xem trọng thân thế.
Trận chiến trước mặt đã đến hồi kết thúc, Xích Luyện Xà mặc dù có tốc độ rất nhanh nhưng vẫn khó thoát khỏi cái chết từ tay Lâm Thanh Trúc.
Lâm Thanh Trúc đã chém chết Xích Luyện Xà và lấy đi bảo cốt trong người nó rồi thong dong trở về.
"Sư tôn, biểu hiện vừa rồi của đệ tử thế nào?" Sau khi hành lễ một cái, Lâm Thanh Trúc nhìn xem Diệp Thu một cách đầy mong đợi, hỏi.
Biểu hiện vừa rồi của ta tốt như vậy thì sư tôn chắc chắn sẽ rất hài lòng.
"Ừm, kiếm pháp học được không tệ, có điều kinh nghiệm chiến đấu còn chưa đủ nên nhiều lần bỏ lỡ cơ hội tốt."
"Nhưng đây không phải là vấn đề lớn, trở về sơn môn ta sẽ tìm thêm một vài hung thú để cho ngươi tập luyện dần dần thành quen."
Diệp Thu nghiêm túc phê bình một câu khiến cho Lâm Thanh Trúc có chút thất vọng, có điều Diệp Thu nói vậy cũng khiến nàng nhớ kỹ được sai sót của bản thân.
"Được rồi, vi sư giới thiệu cho ngươi vị đệ tử mà ta vừa mới thu nhận, sau này nàng sẽ là sư muội của ngươi!"
Nói đến đây Diệp Thu bỗng nhiên quay đầu nhìn Triệu Uyển Nhi hỏi: "Ngươi tên là gì?"
Vừa rồi nàng đã từng nói nhưng Diệp Thu không chú ý nên đã quên.
"Ấy..." Triệu Uyển Nhi che miệng muốn cười nhưng vẫn gắng kìm lại, nói: "Chào sư tỷ, ta tên Triệu Uyển Nhi. Lần đầu gặp mặt mong được sư tỷ chiếu cố nhiều hơn."
Lâm Thanh Trúc ngoài ý muốn nhìn lướt qua Triệu Uyển Nhi, trong lòng nàng nhịn không được mà tán thưởng một câu.
Cô nương này cũng quá đẹp đi!
Nàng lập tức có cảm giác áp lực to lớn. Nhưng nghĩ lại dường như cũng không sai.
Ở Tử Hà phong quá nhàn rỗi, toàn bộ sơn mạch không thể tìm được một người thứ ba, mà Diệp Thu lại thường xuyên bế quan tu luyện, căn bản không có thời gian cùng nàng nói chuyện phiếm.
Bỗng nhiên có một vị sư muội để cho Lâm Thanh Trúc rất vui, vì rốt cuộc nàng cũng có được một người để trò chuyện.
Nghĩ tới đây mà Lâm Thanh Trúc liền vui vẻ cười nói: "Hì hì, ta rốt cuộc cũng có sư muội rồi!"
"Chào sư muội, ta tên là Lâm Thanh Trúc. Về sau nếu có gì không hiểu thì có thể tới hỏi ta."
Hai cô nương vừa gặp đã thân, vui vẻ trò truyện với nhau.
Khoé miệng Diệp Thu khẽ giật, cảm thấy bản thân mình giống như bị lạnh nhạt.
Hai nàng hàn huyên hồi lâu mới dừng lại và dần dần nhớ ra Diệp Thu đã bị mình lạnh nhạt mà đang đứng cô đơn trong gió.
Cả hai đều có chút ngại ngùng, Triệu Uyển Nhi vẫn không hiểu rõ Diệp Thu nên sợ hắn tức giận.
Nàng vừa định nói gì đó thì Lâm Thanh Trúc đã an ủi: "Sư muội đừng lo lắng, sư tôn đối xử với đồ đệ vô cùng tốt, ngài chưa từng nổi giận với đệ tử. Về sau ngươi tiếp xúc hồi lâu thì sẽ rõ. Sư tôn là người đối xử với đệ tử tốt nhất trong số những người mà ta từng gặp."
Triệu Uyển Nhi nghe xong những lời này thì rất kinh ngạc.
Trong lòng nàng càng thêm khẳng định bản thân mình không có bái sư sai người.
Trên đời này lại có 1 vị sư tôn tốt đến vậy sao?