Chương 56 - Đều Có Khả Năng
Đừng nói Thiên Ba phủ không thể trêu vào Bổ Thiên giáo, mà chỉ riêng một mình Diệp Thu thì bọn hắn cũng không thể dễ dàng trêu chọc.
Vì hắn hiện tại chính là Giáo Chủ cảnh, là một vị cường giả Tôn Giả sơ kỳ.
Thân dưỡng Đạo Hoa, tay cầm tiên kiếm, khống chế Thảo Tự Kiếm Quyết, dưới Chí Tôn cảnh đến một người giết một người. Diệp Thu có tự tin như vậy.
Trong lòng Triệu Uyển Nhi thập phần cảm động mà nhịn không được nói ra: “Sư tôn, đệ tử có thể... có thể ôm ngài một cái được không?”
Khi nói ra những lời này thì nàng cũng có chút ngượng ngùng.
Là một nữ nhân chẳng lẽ không có một chút rụt rè hay sao?
Nhưng mà nàng thật sự rất muốn ôm sư tôn của mình một cái, vì hắn tạo cho nàng cảm giác rất an toàn mà nàng chưa từng trải qua.
Lời này vừa nói ra thì khóe miệng Diệp Thu liền giật giật mà đầu đầy hắc tuyến.
Đây là yêu cầu gì?
“Khụ khụ...... Có thể!” Diệp Thu cũng ngượng ngịu nói ra, hắn phi thường chủ động mà giang ra hai tay.
Triệu Uyển Nhi thấy vậy liền vui vẻ mà lập tức nhào tới, thân thể mềm mại ấm nóng của nàng gắt gao ôm lấy Diệp Thu và rúc vào trong ngực hắn.
“Thật ấm áp, cảm giác này thật kỳ lạ, ta như muốn cả đời đều ở trong lòng sư tôn vậy.” Triệu Uyển Nhi thầm nghĩ, thân thể nàng không tự giác mà loạn động, không cẩn thận chạm vào dây thần kinh nào đó của Diệp Thu mà khiến cho hắn thiếu chút nữa đạo tâm bất ổn.
Nha đầu này nhất định là đang cố ý!
Ta thật vất vả mới ổn định đạo tâm mà lại lần nữa bị nàng phá rồi!
Nhưng mà......
Cảm nhận được giai nhân dịu dàng xinh đẹp trong lòng nên Diệp Thu vẫn vui vẻ nở nụ cười.
Tuyệt vời! Thật sự quá tuyệt vời!
Dáng người và đường cong hoàn mỹ nhu tình như nước, lại còn nóng bỏng nồng nhiệt rất câu dẫn tâm thần người ta!
Diệp Thu sống hai đời mà ngay cả tay của một cô gái cũng chưa từng chạm vào, hắn không ngờ hôm nay lại có thể ôm được một vị mỹ nhân tuyệt thế như vậy.
Ta không thua thiệt!
Cái gì? Ngươi nói ta giả vờ đứng đắn sao? Ngay cả đồ đệ của mình mà cũng xuống tay được ư?
Ta khuyên các ngươi không nên xen vào việc của người khác!
…
Vài ngày sau, trên một mảnh sa mạc rộng lớn có hài cốt trắng xóa chồng chất thành núi, khắp nơi đều hoang vu tĩnh mịch, oán khí ngút trời.
Ẩn núp ở dưới lớp cát sa mạc là một con Xích Hỏa Thằn Lằn đang chậm rãi nhô ra cái đầu. Nó vừa định đi ra hít một hơi thì đột nhiên có một thanh kiếm từ trên trời giáng xuống, trực tiếp chém vào đầu của nó.
Xích Hỏa Thằn Lằn chết một cách khó hiểu, hết thảy phát sinh thật sự quá nhanh, nó ngay cả cơ hội phản ứng cũng không có.
Thẳng đến khi tử vong thì nó mới nhìn thấy kẻ giết chết nó là một vị nữ tử cầm trong tay trường kiếm, bạch y tuyệt trần.
Lộp bộp , lộp bộp, lộp bộp...
Tiếng giày giẫm lên cát vang lên, một phút sau ba người từ từ xuất hiện trước xác con Xích Hỏa Thằn Lằn kia.
"Sư tôn, giống với phỏng đoán lúc trước của ngài, con Xích Hỏa Thằn Lằn này cũng có được cỗ thần bí quỷ dị chi nguyên." Triệu Uyển Nhi ngồi xổm trên mặt đất quan sát một chút rồi đứng lên giải thích.
Từ ngày đó về sau, nàng giống như là thay đổi thành một người khác, không còn tâm sự nặng nề như trước đó. Khi nàng đối mặt với sư tôn sủng ái và sư tỷ thân như tỷ muội của nàng thì trên mặt đã xuất hiện nhiều hơn một chút tươi cười.
Lâm Thanh Trúc từ không trung chậm rãi hạ xuống, đi tới trước mặt Diệp Thu mà không nói gì.
Trải qua hơn một tháng rèn luyện, tu vi của nàng đã thành công đột phá vào Thiên Tướng nhất phẩm. Tốc độ tăng lên khủng bố này khiến cho Diệp Thu rất chấn động.
Tuy nhiên ngẫm lại việc chính hắn mở ra hệ thống mà tu vi cũng vùn vụt tăng lên thì cũng liền tiêu tan oán khí.
"Ừm, xem ra bạo động lần này hẳn là có liên quan đến nguồn gốc quỷ dị kia. Đó là loại điềm báo chẳng lành." Diệp Thu gật đầu nói.
Một tháng qua, hắn vẫn mang theo Lâm Thanh Trúc đi điều tra nguyên nhân hung thú bạo động.
Từ đầu hắn liền phát hiện, những mãnh thú này sở dĩ không khống chế được hoàn toàn là do trong cơ thể chúng có một cỗ khí tức hắc ám ép buộc.
Sau khi liên tiếp chém giết mấy trăm con hung thú thì hắn cũng đã chứng thực được điểm này.
"Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?" Diệp Thu trầm tư hồi lâu nhưng thủy chung không có nghĩ ra được cỗ khí tức hắc ám này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Xem ra muốn điều tra rõ chuyện này để báo thù cho Lâm Thanh Trúc cũng không phải là một chuyện đơn giản.
Ít nhất hiện tại xem ra muốn thực hiện là không có khả năng.
Thôi được rồi, khoảng cách thời gian Thất Mạch hội võ chỉ còn lại có một tháng. Hôm nay Lâm Thanh Trúc không phụ sự mong đợi của mọi người và dưới sự trợ giúp của Diệp Thu mà rốt cục đã đột phá tới Thiên Tướng Nhất Phẩm.
Về Tử Hà kiếm pháp thì nàng đã tu luyện đến trình độ lô hỏa thuần thanh, kinh nghiệm chiến đấu cũng đã đủ rồi.
Diệp Thu cũng không quên vụ đánh cuợc với Tề Vô Hối, ngẫm lại với thực lực hiện tại của Lâm Thanh Trúc thì việc đánh bại gã thận hư Tề Hạo chắc chắn là đã đủ.
Chờ đến khi trở về núi, phỏng chừng lúc bọn hắn nhìn thấy tốc độ tăng lên của Lâm Thanh Trúc thì đều sẽ chấn kinh.
Nghĩ đến nàng đã từng là người bị bọn hắn không có nhìn qua dù chỉ một mắt, nhưng nay đã được chính mình bồi dưỡng thành một vị thiên kiêu hoàn toàn nổi trội, phỏng chừng cả đám bọn hắn đều sẽ hối hận đến phát điên.
Về phần nhị đệ tử Triệu Uyển Nhi, bởi vì nàng chỉ vừa mới nhập môn nên còn không có bắt đầu tu luyện tiên pháp, muốn thể hiện một chút năng lực vẫn là có chút khó khăn.
Tuy nhiên mấy ngày nay nàng không ngừng hấp thu lực lượng của bảo cốt nên tu vi cũng đang tăng lên. Hiện tại đã đạt đến Huyền Chỉ tam phẩm.
Đây cũng là thời điểm dạy nàng một ít tiên pháp bí thuật.