Chương 68 - Uy Hiếp
Lúc Tiêu Chiến và Dương Hạc đại chiến, những người còn lại cũng không nhàn rỗi.
Từ lão đã trọng thương nên không có sức chiến đấu tiếp, Dương Tiêu nhìn thấy cơ hội và đang muốn ra tay.
Lúc này, một lão giả mặc áo bào màu tro vững vàng rơi ở bên cạnh Tiêu Dật, người này chính là Vương Hải.
“Lại là một vị Cường giả Thần Tàng Ngũ Cảnh.”
“Đáng chết! Hai vị Cường giả Thần Tàng Ngũ Cảnh của Tiêu Gia vậy mà toàn bộ ra trận rồi.”
Dương Tiêu thầm mắng và lập tức lui về phía sau đám người. Bây giờ quyền quyết định của trận tranh đấu này toàn bộ ở trên thân đám cao thủ kia.
Cuộc chiến đấu càng ngày càng kịch liệt, đánh cho toàn bộ đường phố hôn thiên ám địa, tất cả mọi người đều bị dọa gần chết mà trốn ở trong nhà không dám đi ra.
“Dương Hạc, qua mấy thập niên mà ngươi chỉ có chút bản lĩnh này sao?” Tiêu Chiến càng đánh càng hăng, một tay lại có thể đè ép Dương Hạc, đánh cho Dương Hạc liên tục tháo chạy.
Tiêu gia tuy rằng nội tình không lợi hại bằng Dương gia, nhưng lại có Tiêu Chiến là người mang thuộc tính gặp mạnh thì mạnh, có chiến tích cho dù đồng thời đối mặt với hai vị Cường giả Thần Tàng Ngũ Cảnh mà cũng không rơi vào thế hạ phong.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến cho Tiêu gia có thể đặt chân ở thành Quảng Lăng.
“Hừ, Tiêu Chiến, ngươi thật sự vì ba cái nữ oa kia mà là địch với Dương gia của ta sao?” Trong lòng Dương Hạc biết mình không địch lại nên lập tức đánh trống lui đường mà uy hiếp.
Trước khi ông ta đến thì vốn là muốn dùng Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc để làm khó Tiêu gia. Nhưng ông ta thật không nghĩ tới Tiêu gia vẫn luôn nhượng bộ mà hôm nay lại đột nhiên mãnh liệt đứng lên. Điều này có chút không phù hợp với lẽ thường.
“Buồn cười! Con trai ta bị người khác khinh dễ thì kẻ làm cha như ta còn có thể im hơi lặng tiếng ư?” Tiêu Chiến vừa nói vừa chém mạnh xuống một đao trông giống như một tôn Chiến Thần, uy nguy bất khuất.
Trong nháy mắt Dương Hạc đã bị đánh rơi xuống từ trên trời.
Dương Hạc phun ra một ngụm máu tươi và lập tức sử dụng truyền tống phù.
Trong phút chốc, mấy cái bóng đen lóe lên, không đến một lát mà toàn bộ đường phố đã đứng kín mít người. Tất cả đều là cao thủ của Dương gia.
Nhìn thấy một màn như vậy thì Tiêu Chiến lập tức hiểu được chính mình đã trúng kế rồi.
“Tiêu Chiến, ta cho ngươi một cơ hội rời khỏi nơi này và đem ba nữ oa kia giao cho Dương gia của ta xử trí, chuyện hôm nay ta có thể coi như chưa từng xảy ra.” Dương Hạc một lần nữa đứng lên, ánh mắt ông ta âm u lạnh lẽo nói ra.
Dương Tiêu đã nói với Dương Hạc rằng hai nữ oa này căn bản không coi Dương gia của ông ta ra gì, cho nên hôm nay bất kể như thế nào ông ta đều phải trừng phạt các nàng một chút, để cho người đời nhìn xem kết cục khi đắc tội Dương gia thê thảm đến mức nào.
Hơn nữa vừa rồi Dương Hạc đã chú ý tới Lâm Thanh Trúc và Triệu Uyển Nhi dĩ nhiên đều là trời sinh Thần Cốt.
Loại thể chất này trong một vạn không có một, nhưng thoáng một cái đã để cho ông ta gặp được hai ngươi.
Lúc đó Dương Hạc đã nổi lên tâm địa hiểm độc mà muốn đào đi Thần Cốt của hai nàng và ghép lên trên thân con trai của mình.
Nếu không Dương Hạc làm sao có thể bỏ ra công phu này để ẩu đả cùng Tiêu Chiến chỉ vì hai cái nữ oa.
Tuy nhiên cục diện hiện tại đang có tên hỗn đản Tiêu Chiến kia nên Dương Hạc quả thật không quá dễ xử lý. Cho nên ông ta dự định lui lại mà thỉnh cầu lần hai, trước tiên bắt về Triệu Uyển Nhi và Lâm Thanh Trúc rồi lại nói. Về phần Tiêu gia thì về sau còn có rất nhiều cơ hội ra tay.
Lúc này sắc mặt Tiêu Chiến đã có chút cứng lại, vì ông ta không biết mình làm như vậy rốt cuộc có đúng hay không?
Tiêu Chiến cũng không biết hai cô nương này trong lòng Diệp Thu có địa vị như thế nào?
Nếu như các nàng chỉ là đệ tử bình thường thì Tiêu gia của ông ta bây giờ có liều hết tính mạng cả nhà thì có thể cũng không đổi lại được cái gì.
Vào lúc này Triệu Uyển Nhi đột nhiên ung dung đi ra, nàng nhìn mọi người đều mang vẻ mặt căng thẳng mà nói với Tiêu Chiến:
“Tiêu thúc thúc, ý tốt của ngài chúng ta xin lĩnh tấm lòng. Tuy nhiên nếu vì chúng ta mà bỏ qua nhiều mạng người của Tiêu gia như vậy thì chúng ta thật sự không đành lòng.”
“Sinh tử đều có thiên mệnh, hôm nay hết thảy những gì Tiêu gia đã làm chúng ta đều thấy được. Nếu như hôm nay chúng ta có thể sống sót rời đi thì tương lai khẳng định sẽ báo đáp ân tình của Tiêu thúc thúc.”
Nghe được những lời này mà trong lòng Tiêu Chiến vô cùng cảm động, ít nhất đối phương còn có thể lo lắng cho nhà mình, chứ không phải dạng người vong ân phụ nghĩa. Đã như vậy thì Tiêu Chiến càng không thể mặc kệ đứng nhìn.
“Tiểu cô nương, việc hôm nay Tiêu mỗ ta đã định sẽ quản rồi.”
“Hừ, đúng là một tên ngoan cố không chịu thay đổi.” Dương Hạc giận dữ nói.
Ông ta đang muốn hạ lệnh xuất thủ thì lúc này, Lâm Thanh Trúc bỗng nhiên rút ra Tử Hà kiếm.
Trong phút chốc ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.
“Đây là...”
“Tử Hà kiếm!”
“Đây không phải là bội kiếm của Huyền Thiên Chân Nhân ư? Sao nó lại ở trong tay cô nương này?”