Chương 1:
Mẹ kiếp.
Tôi đã nghĩ đến vạn cảnh tượng khi gặp lại Hứa Chu Hòa, nhưng không ngờ lại là cảnh tượng xấu hổ và bất lực như thế này.
"Haha vậy sao? Tôi không nhớ."
Tôi nghĩ, mặt tôi chắc chắn đỏ như đít khỉ.
Nhìn dòng người qua lại dưới lầu, lòng tôi trăm mối ngổn ngang.
Khẽ thu lại vòng ba căng tròn như quả đào, tôi cố gắng tạo dáng sao cho trông đẹp hơn một chút.
Dù sao nhỡ lên báo, bộ dạng này cũng không được đẹp mắt cho lắm.
Cảm thấy một dụng cụ nào đó đang đến gần tôi, tôi sợ hãi tái mặt, "Anh sẽ không làm thật chứ?! Huhu mẹ ơi cứu con—"
"Cạch—"
Hai tiếng động cực kỳ lớn và chói tai vang vọng bên tai tôi, tôi nhắm chặt hai mắt, sau đó nghe thấy một giọng nam lạnh lùng:
"Xong rồi."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng chui được từ bên ngoài ban công vào.
Chân tay tê dại, còn hơi loạng choạng.
Tôi cúi đầu nhìn xuống, hóa ra tóc rụng đầy đất.
Mái tóc cắt gọn gàng đó đang nói với tôi rằng, giây trước nó đã bị một người nào đó dùng cái cưa lớn cắt phăng.
Tôi đưa tay sờ vào phần đuôi tóc lởm chởm, những sợi tóc mềm mại, mảnh mai chọc vào lòng bàn tay tôi, tôi giận dữ nói: "Hứa Chu Hòa, anh không thể lấy việc công báo thù riêng! Bọn em học mỹ thuật vốn dĩ tóc đã không nhiều, đặc biệt tóc em còn mọc chậm!"
Người đàn ông trước mặt đang nhanh nhẹn thu dọn dụng cụ, sau đó lười biếng nhìn vào mặt tôi.
Ánh nắng chiếu lên gương mặt anh, trong đôi mắt đen láy như ẩn chứa một vì sao, anh khẽ cụp mi, hàng mi dài đổ bóng xanh.
Môi tôi mấp máy muốn nói gì đó, nhưng Hứa Chu Hòa không nói một lời, quay người đi thẳng.
Tôi cảm ơn những người lính cứu hỏa khác, nhìn bóng lưng họ biến mất ở lối vào.
Tôi biết Hứa Chu Hòa bây giờ chắc chắn rất ghét tôi, vì tôi thực sự đã nói câu đó:
"Tôi chặt đầu đưa cho anh được không? Anh có thể đừng quấy rầy tôi nữa không?"