Chương 142. Bình định (1)
Lý Mộ ngẩn ra một phen, hỏi: “Xin nghỉ, đi đâu?”
“Nói là đi nơi khác thăm người thân.” Trương Sơn thở dài, tiếc nuối nói: “Lão Vương thế mà còn có thân thích, ngươi nói lão chết rồi, sẽ mang tiền để lại cho thân thích hay không...”
Lão Vương không ở huyện nha, cũng không biết khi nào mới có thể trở về, Lý Mộ mang vấn đề trong lòng đè xuống, đành phải về nhà trước.
Đêm qua, hắn thuận tiện mang cảm xúc sợ hãi trong cơ thể luyện hóa, thành công ngưng tụ ra phách thứ tư.
Sau khi thoát khỏi nguyền rủa tử vong của lão đạo, Lý Mộ cảm giác được thoải mái trước nay chưa từng có.
Thân thể không có bảy phách, sẽ nhanh chóng suy bại, hôm nay Lý Mộ đã ngưng tụ bốn phách, tốc độ suy bại của thân thể, so ra kém xa xa tốc độ tu hành, ví dụ như một cái ao, đồng thời thêm nước cùng xả nước, trước khi ngưng tụ bốn phách, tốc độ thêm nước không theo kịp tốc độ xả nước, sau khi ngưng tụ bốn phách, thì sẽ đảo lại.
Ba phách còn lại, tạm thời không vội ngưng tụ, Lý Mộ có thể đi ngưng hồn trước, ngày sau lại tìm cơ hội ngưng phách.
Luyện phách cùng ngưng hồn, đã là cảnh giới tu hành, cũng là phương thức tu hành, trước luyện phách sau ngưng hồn, hoặc là trước ngưng hồn sau luyện phách đều có thể, có chút người tu hành đi con đường hoang dã, không luyện phách, không ngưng hồn, không tụ thần, chỉ bằng luyện khí tu hành, cũng có thể tu hành đến trung tam cảnh.
Chẳng qua người như vậy rất ít, dù sao pháp môn tu hành của đạo môn rất dễ dàng đạt được, trước luyện phách, lại ngưng hồn, cuối cùng tụ thần, cũng là một loại phương thức tu hành khoa học nhất, có thể đề cao thực lực người tu hành ở trình độ lớn nhất, có một thân pháp lực, lại không có nguyên thần ngưng tụ, hồn lực mỏng yếu, một khi thân thể bị hủy, trừ chuyển thành quỷ tu, không còn con đường nào khác.
Tối hôm qua sau khi ngưng phách, trong miếng ngọc thạch kia Huyền Độ cho hắn, còn lại một bộ phận nhỏ phách lực, đủ Vãn Vãn và Liễu Hàm Yên đều tự luyện hóa một phách.
Khi Lý Mộ sắp đi đến cửa nhà, nhìn thấy Vãn Vãn ngồi ở trên bậc cửa, một tay chống má, nhàm chán nhìn người đến người đi trên đường.
Lý Mộ đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, hỏi: “Nghĩ cái gì thế?”
“Công tử!”
Thân thể Vãn Vãn run lên, nhảy dựng lên, ngạc nhiên lẫn vui mừng nói: “Công tử, ngươi về rồi, mấy ngày nay tiểu thư cũng lo lắng ngươi muốn chết!”
Trong sân truyền đến tiếng bước chân dồn dập, khi tới cửa, lại trở thành thong thả, Liễu Hàm Yên đẩy cửa đi ra, nói: “Ta cũng không lo cho hắn, chỉ là sợ hắn bị cương thi cắn, về sau ngươi không có chỗ ăn chực nữa...”
Trong giọng Liễu Hàm Yên mang theo oán khí, không biết nàng là lần trước chưa tan cơn tức, hay là tức giận Lý Mộ không từ mà biệt, Lý Mộ xoa xoa bụng, nói sang chuyện khác: “Có gì để ăn hay không, chạy một ngày, sắp chết đói rồi...”
Liễu Hàm Yên trừng mắt nhìn hắn một cái, nói: “Đi thay quần áo rửa tay, ta vừa mới nấu mỳ...”
Liễu Hàm Yên nấu mỳ hương vị cũng rất không tệ, Lý Mộ một hơi ăn ba bát.
Nàng liếc Lý Mộ, hỏi: “Ngươi từ bao giờ biến thành giống Vãn Vãn?”
Lý Mộ mang canh trong bát cũng húp sạch sẽ, lau miệng, từ trong lòng lấy ra một khối ngọc thạch, đưa cho Liễu Hàm Yên.
Liễu Hàm Yên đưa tay tiếp nhận, lườm hắn, nói: “Đừng tưởng tặng miếng ngọc ta có thể tha thứ ngươi, lần sau ngươi nếu lại không từ mà biệt, ta coi như không có ngươi người bạn này...”
Lý Mộ giải thích: “Đây không phải ngọc bình thường, ngươi không phải ngại mình tốc độ tu hành chậm sao, phách lực trong ngọc này, có thể giúp ngươi cùng Vãn Vãn luyện phách.”
Liễu Hàm Yên giật mình, hỏi: “Đây là mục đích ngươi đi Chu huyện?”
Lý Mộ gật gật đầu, lại nói: “Nhưng, chuyện tu hành, tốt nhất từng bước vững vàng, đừng luôn nghĩ đường tắt, pháp lực khổ tu ra, cùng pháp lực mưu lợi ra chênh lệch rất lớn, đối với tâm tính con người, cũng có rèn giũa rất lớn.”
Cho dù Lý Mộ tin tưởng Liễu Hàm Yên, nhưng vẫn nói với nàng ví dụ về Tần sư huynh.
Là Lý Mộ dẫn đường nàng đi lên con đường tu hành, hắn có trách nhiệm nhắc nhở nàng, để nàng đừng lạc lối.
Liễu Hàm Yên nói: “Yên tâm đi, cho dù phải đi đường tắt, ta cũng sẽ không đi loại đường tắt này.”
Lý Mộ nói: “Trừ cái này, tu hành không có đường tắt, đương nhiên, ngươi khác, ngươi còn có đường tắt khác...”
Liễu Hàm Yên mắt sáng ngời, hỏi: “Đường tắt nào?”
Đã rất quen thuộc với Liễu Hàm Yên, Lý Mộ ăn ngay nói thật: “Ngươi là thuần âm chi thể, tìm một thuần dương chi thể song tu, không có đường tắt nào nhanh hơn cái này.”
Liễu Hàm Yên gắt một tiếng: “Phi, ngươi nghĩ hay quá!”
“Ta lại chưa nói là ta.” Lý Mộ nhìn nàng, an ủi: “Yên tâm đi, ta không phải nói rồi sao, ngươi không phải loại hình ta thích.”
Liễu Hàm Yên thở sâu, cố gắng để mình bảo trì mỉm cười, hỏi: “Lý bộ đầu là loại hình ngươi thích à?”
“Cũng không hẳn...”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Nếu một nữ tử, có thực lực của đầu nhi, có tính cách của Vãn Vãn, có tiền như ngươi...”
Liễu Hàm Yên hừ lạnh một tiếng: “Nằm mơ đi!”
Liên tiếp ăn ba bát mỳ, Lý Mộ có chút khát, hỏi Liễu Hàm Yên: “Có nước trà không?”
Liễu Hàm Yên thu hồi bát đũa, lạnh lùng nói: “Nước rửa nồi uống không!”
...
Liễu Hàm Yên thật là một nữ nhân thích tức giận, đáng tiếc nàng đã luyện hóa phách thứ hai, cảm xúc giận dữ không hiện ra ngoài, Lý Mộ cũng không hấp thụ được nữa.
Người tu hành trong huyện nha đều đã đi Chu huyện, lão Vương lại đi nơi khác thăm người thân, huyện nha nhân thủ thiếu thốn nghiêm trọng, Lý Mộ bị tạm thời điều tạm đến hộ phòng, tiếp nhận công việc của lão Vương.
Trong huyện nha, thật ra công tác văn thư của lão Vương mới là bận nhất.
Trương Sơn Lý Tứ tuần tra xong rồi, hoặc là ở phòng trực ngủ, hoặc là ở lầu xanh ngủ, công việc của lão Vương lại không thoải mái như vậy.
Lý Mộ mấy ngày nay, vừa phải sửa sang lại tư liệu vụ án ngày xưa, vừa phải quản lý hộ tịch hồ sơ, còn cần phối hợp xử lý vụ việc báo lên huyện nha, ban ngày bận tới mức ngay cả thời gian đọc sách cũng không có.
“Ta cảm thấy làm văn thư rất tốt.” Liễu Hàm Yên nghĩ khác với Lý Mộ, sau khi ăn cơm xong, ngồi ở trong sân, vừa cầm một cây quạt nhỏ quạt gió, vừa nói: “Không cần tuần tra, không cần đi đánh cương thi, bắt yêu quái, mỗi ngày ngồi ở trong phòng trực là được, hai năm nữa lại kiếm lão bà, an an ổn ổn không tốt sao?”
Lý Mộ đang đọc sách, thuận miệng nói: “Vậy cũng phải chờ kiếm được lão bà rồi nói sau.”
Liễu Hàm Yên nói thật ra rất có đạo lý, người thường cả đời, không phải là tìm sự an ổn, lão Vương ngồi ở vị trí này cả đời, tuy chưa bước vào tu hành, nhưng thời gian lão sống, so với Ngô Ba và Tần sư huynh cộng lại còn lâu hơn.
Liễu Hàm Yên thử nói: “Ngươi cảm thấy Vãn Vãn nhà chúng ta thế nào?”
Lý Mộ lật trang sách, mí mắt cũng không nâng lên, hỏi: “Cái gì thế nào?”
Liễu Hàm Yên nói: “Vãn Vãn năm nay mười sáu, qua hai năm nữa mười tám, vừa lúc là tuổi lập gia đình, đến lúc đó, ta mang Vãn Vãn gả cho ngươi thế nào?”
Hết chương 142.