Chương 159. Ngọn nguồn (2)
Bí mật này, cho tới nay, đều bị Lý Mộ chôn thật sâu ở trong lòng, ngay cả Lý Thanh cũng không biết.
Lý Mộ thế giới này đã chết, bây giờ trong thân thể hắn, là một linh hồn hoàn toàn mới.
Trừ bản thân Lý Mộ, trên thế giới này, có chỉ có một người, biết bí mật này.
Đó là hung thủ giết chết Lý Mộ.
Lý Mộ rốt cuộc biết, người áo bào đen kia đối với hắn, vì sao trước sau không có sát ý.
Gã đang thử.
Lấy tính tình cẩn thận của gã, nhìn thấy thuần dương chi thể bị gã rút hồn đoạt phách, chết mà sống lại, nhất định sẽ muốn làm rõ trong đó rốt cuộc đã xảy ra cái gì.
Đổi làm Lý Mộ là người phía sau màn, chỉ sợ cũng sẽ không yên lòng.
Vằ nghĩ đến sau lưng có một đôi mắt, không có lúc nào không nhìn chăm chú vào mình, Lý Mộ liền cảm thấy không rét mà run.
Một tà tu Động Huyền cảnh, tồn tại đứng đầu thế gian này, là cẩn thận, có kiên nhẫn như thế, tốn gần nửa năm thời gian, bày ra một bố cục như vậy, đây là khủng bố cỡ nào?
Hắn thật sự không nghĩ ra, nhịn không được nói: “Đầu nhi, ngươi nói hắn đây là làm gì, một cường giả Động Huyền, cần để ý như vậy sao?”
Lý Thanh nhìn phương xa, nói: “Đối với chúng ta mà nói, cảnh giới Động Huyền phi thường cường đại, nhưng ở trong mắt cường giả thượng tam cảnh, bọn họ cùng chúng ta nhỏ yếu giống nhau, vô luận là triều đình, hay phật môn đạo môn, đều có tồn tại thượng tam cảnh, gặp bọn họ, cho dù là tà tu Động Huyền, cũng sẽ thân tử đạo tiêu...”
Nàng nhìn Lý Mộ, tiếp tục nói: “Ta từng nói cho ngươi, nửa năm trước, đã có một tà tu Động Huyền, ở dưới phật đạo hai tông liên thủ, hồn phi phách tán.”
Lý Mộ nhớ tới lão phương trượng chùa Kim Sơn, chẳng lẽ, ông chính là bị tà tu kia đả thương?
Hắn thở sâu, bây giờ không phải lúc nghĩ những thứ này.
Theo lý mà nói, Lý Mộ phát hiện quá muộn, mặc kệ là hồn phách âm dương ngũ hành, hay là hồn lực phách lực của lượng lớn người thường, tà tu kia đều đã chiếm được, lấy tính cách cẩn thận chặt chẽ đó của gã, hẳn là sẽ chạy đến một chỗ, vụng trộm luyện hóa thăng cấp, tuyệt đối sẽ không trở về.
Cũng chính là nói, thứ nên xảy ra đã xảy ra, huyện Dương Khâu sẽ không có nguy hiểm nữa.
Nhưng chuyện Lý Mộ chết mà sống lại, người phía sau màn so với Lý Mộ còn rõ ràng hơn, nếu gã thật sự thăng cấp thành công, trở thành cao thủ thượng tam cảnh, chỉ sợ vẫn sẽ trở về tìm hắn.
Một tên Động Huyền, đã là tồn tại Lý Mộ nhìn lên cũng không nhìn thấy, cảnh giới thứ bảy Siêu Thoát ------ đây là một chuyện nghĩ một chút thôi cũng làm hắn tuyệt vọng.
Trương huyện lệnh cho Lý Mộ cùng Lý Thanh thời gian ba ngày điều tra, hai người chỉ dùng ba canh giờ.
Điều tra và giải quyết mấy vụ án này, Lý Mộ cùng Lý Thanh đều có tham dự trong đó, lần điều tra lại này, chỉ là xác nhận một ít chi tiết bọn họ trước kia chưa từng để ý.
Bảy vụ án, bảy người chết.
Nhìn từ mặt ngoài, bảy vụ án này, không có bất cứ liên hệ nào, cũng đều đã kết án.
Trừ Lý Mộ, sáu người còn lại, hoặc chết bệnh chết non, hoặc bởi liên lụy đến mạng người bị xử trảm theo luật, hoặc chết bởi việc ngoài ý muốn tìm không thấy điểm đáng ngờ, nếu không phải 《 Thần Dị Lục 》, nếu không phải Lý Mộ trùng hợp phát hiện bọn họ đều là thể chất đặc thù, mấy vụ án đã chấm dứt này, sẽ mãi mãi phong tồn ở nha môn, không có ai biết, cái chết của bọn họ có liên hệ lẫn nhau, cũng không có ai biết, loạn cương thi Chu huyện chấn động toàn bộ Bắc quận, không phải thiên tai, mà là nhân họa.
Độc thủ phía sau màn, có thể ở trong lặng yên không một tiếng động hoàn thành tất cả cái này.
Sự liễu phất y khứ, thâm tàng thân vu danh.
(Bài thơ Hiệp khách hành:
Việc xong rũ áo ra đi
Xoá nhòa thân thế, kể gì tiếng tăm)
Trong huyện nha, Trương huyện lệnh ngồi ở trên sảnh, nhịn không được đập bàn, cả giận nói: “Rốt cuộc là kẻ nào, mới có thể làm ra loại chuyện phát rồ này!”
Hắn nghĩ nghĩ, nói: “Vụ án này liên quan trọng đại, bản quan cần lập tức viết một phong thư mật, bẩm báo quận thủ đại nhân.”
Trương huyện lệnh đứng lên, lại nhìn về phía Lý Thanh, nói: “Thanh cô nương cũng cần báo cho Phù Lục phái, mời bọn họ phái cao thủ xuống núi tiếp viện, nếu sau lưng việc này, thật sự là tà tu Động Huyền đang khống chế, chỉ sợ chỉ dựa vào lực lượng quan phủ Bắc quận, không thể bình ổn...”
Lý Thanh gật gật đầu, nói: “Ta bây giờ đi nói cho Mã sư thúc.”
Trương huyện lệnh ra ngoài cửa, lại đi vào, nổi giận đùng đùng nói: “Đừng quên, sáng mai, bảo người ta mang lão bất tử Trần gia thôn kia bắt đến nha môn, ngu phụ chết tiệt đó, tức chết bản quan rồi!”
“Mặt khác, bảo thầy bói, thầy địa lý phụ cận, trong vòng ba ngày, đều đến huyện nha đưa tin, về sau bọn họ ai còn dám nói bậy tính bừa, bản quan cắt lưỡi bọn họ!”
...
Sắc trời đã muộn, Mã sư thúc còn đứng ở trong sân nha môn, chờ kết quả của phòng hộ tịch.
Hắn lần này xuống núi, là mang theo nhiệm vụ tuyển nhận đệ tử mà đến, tổ đình Phù Lục phái, tuy cũng là tông môn tiếng tăm lừng lẫy Tổ châu, nhưng bồi dưỡng một đệ tử Tụ Thần, cũng không dễ dàng gì.
Lần này ở Chu huyện, trực tiếp tổn hại hai vị, nhất là cháu của Ngô trưởng lão, khiến bọn họ một nhánh này tổn thất thê thảm nặng nề.
Vì thế bọn họ đành phải phái người xuống núi, từ chỗ quận thủ Bắc quận đòi một đạo mệnh lệnh, ở Bắc quận tuyển nhận một ít đệ tử thiên phú cao, bù lại tổn thất.
Chỉ tiếc, thật không dễ gì phát hiện một vị thuần âm chi thể, còn bị chết non, nếu hắn đến sớm mấy tháng, cũng không đến mức lãng phí một hạt giống tốt như vậy.
Vừa nghĩ đến bé gái thuần âm chết non kia, trái tim hắn liền bắt đầu mơ hồ đau.
Lý Thanh đi đến trong sân, nói: “Mã sư thúc, có một việc phi thường quan trọng.”
“Chuyện gì?” Mã sư thúc sờ sờ cái đầu trọc của mình, tinh thần rung lên, hỏi: “Có phải lại phát hiện hạt giống tốt hay không?”
Lý Thanh lắc đầu nói: “Chuyện này liên lụy trọng đại, chỉ sợ cần phiền toái sư thúc về tổ đình một chuyến...”
Một lát sau, thân thể Mã sư thúc run lên một cái, run giọng nói: “Động, Động Huyền đỉnh phong, ngươi nói giỡn à!”
Lý Thanh nói: “Chúng ta đã điều tra, mấy tháng nay, huyện Dương Khâu quả thực có âm dương ngũ hành chi thể tử vong, mà sau lưng những vụ án này, cũng có kỳ quái, bao gồm họa cương thi Chu huyện, hẳn cũng là tà tu vi kia thu thập hồn phách dân chúng bình thường, cố ý chế tạo ra.”
“Xong rồi xong rồi...”
Sắc mặt Mã sư thúc biến đổi hẳn, tựa vào cột hành lang, nói: “Phi cương đó quả nhiên có vấn đề, Ngô trưởng lão vừa mới trở về tổ đình một chuyến, mời thủ tọa ra tay, diệt trừ phi cương kia, nếu tà tu đó là Động Huyền đỉnh phong, bọn họ chẳng phải là có nguy hiểm?”
“Không được không được...”
Hắn tạm thời không rảnh để ý chuyện tuyển nhận đệ tử, nói: “Ngươi ở lại chỗ này, ta phải lập tức về núi, có việc lớn rồi, có việc lớn rồi!”
Hết chương 159.