Đại Chu Tiên Lại

Chương 169. Báo ân (1)

Chương 169. Báo ân (1)

Tô Hòa hấp thu quá nhiều hồn lực, cần bế quan luyện hóa, Lý Mộ cũng rời khỏi vịnh Bích Thủy, hướng huyện thành đi đến.
Thiên Huyễn Thượng Nhân tính hết mọi thứ, kết quả là, vẫn là cẩn thận mấy cũng có sai sót, tặng tính mạng, Lý Mộ bởi họa được phúc, không chỉ diệt trừ một đại địch, còn đạt được lợi ích khổng lồ.
Đại bộ phận hồn lực trong cơ thể hắn đều bị Tô Hòa hút đi, lại còn để lại một bộ phận nhỏ.
Thiên Huyễn Thượng Nhân từng là Động Huyền, mặc dù là phân hồn, hồn lực cũng phi thường tinh thuần, một bộ phận nhỏ hồn lực này, đủ để Lý Mộ mang ba hồn hoàn toàn cô đọng, một hơi tiến vào Tụ Thần kỳ.
Mà cảm xúc chán ghét gã trước khi chết lưu lại, cũng đủ Lý Mộ ngưng tụ phách thứ sáu Trừ Uế.
Cứ như vậy, trong bảy phách, hắn cũng chỉ có phách thứ năm cùng phách thứ bảy sinh ra từ trong ái tình và dục tình chưa ngưng tụ, bảy phách đã có năm cái, hai phách cuối cùng này, liền chẳng quan trọng như thế nữa, ngày sau có thể chậm rãi lại ngưng.
Đi ra khỏi vịnh Bích Thủy, tuy cả người vô cùng đau đớn, trong lòng Lý Mộ, lại là thoải mái trước nay chưa từng có.
Thiên Huyễn Thượng Nhân lần này là thật sự chết, chết ngay cả cặn cũng không còn, hắn cũng không cần lo lắng sẽ bị cường giả Động Huyền nấp trong bóng tối đoạt hồn nữa, cũng không lo lắng có người sẽ tiết lộ bí mật hắn trọng sinh.
Hắn hát giai điệu nhẹ nhàng, đi ở trên đường, bỗng nhiên một con hồ ly từ trong bụi cỏ nhảy ra.
Lý Mộ nhìn con cáo trắng đó, kinh ngạc nói: “Ngươi sao còn chưa đi?”
“Ân công lần trước cứu ta một mạng, ta muốn báo đáp ân công.” Tiểu hồ ly miệng nói tiếng người, thanh âm thanh thúy êm tai như thiếu nữ.
Lý Mộ xua tay, nói: “Ta làm việc tốt chưa bao giờ mong báo đáp, ngươi đi đi.”
Một tiểu hồ ly vừa mới Tố Thai, cách hóa hình còn sớm, có cái gì có thể báo đáp hắn, Lý Mộ lúc ấy cứu nó, thuần túy là thấy nó đáng thương, cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Huống chi, trải qua chuyện lão Vương, hắn ngay cả người cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng, huống chi là yêu.
“Không được không được...” Tiểu hồ ly liên tục lắc đầu, nói: “Mỗ mỗ nói, thiên hồ nhất tộc có ân tất báo, bằng không, sẽ ảnh hưởng về sau tu hành...”
Lý Mộ giật mình nhìn nó, “Ngươi là thiên hồ nhất tộc?”
Trong《 Thập Châu Yêu Vật Chí 》có ghi lại, thiên hồ nhất tộc, chấp nhất nhân quả nhân gian, có ân tất báo, có oán tất trả, nếu là kết thù với chúng nó, chúng nó cho dù là yên lặng ẩn núp mấy chục năm, cũng sẽ tìm cơ hội báo thù, mà nếu là có ân đối với chúng nó, chúng nó cũng nhất định phải nghĩ cách trả lại ân tình, đây là phương thức tu hành riêng của chúng nó.
Lý Mộ quả thật không có chỗ cần nó hỗ trợ, nhưng gặp được thiên hồ nhất tộc, liên tục từ chối chúng nó báo ân, cũng sẽ không khiến chúng nó thay đổi chủ ý.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Ngươi có thảo dược quý báu nhiều năm tuổi các thứ hay không, đưa ta một ít, coi như là báo ân.”
Tiểu hồ ly lắc lắc đầu, nói: “Không có...”
Xem ra tiểu hồ ly này so với Hoàng Thử còn nghèo hơn, ngay cả cây dược liệu cũng không kiếm được, Lý Mộ chỉ có thể nói: “Vậy ngươi tùy tiện đưa ta một món đồ đi, về sau chúng ta liền không thiếu nợ nhau...”
Tiểu hồ ly vẫn lắc đầu, nói: “Ân công cứu tính mạng của ta, sao có thể tùy tiện đưa một món đồ, như vậy không báo đáp được ân tình của ân công đối với ta.”
Lý Mộ không có cách nào, bất đắc dĩ nói: “Vậy ngươi nói, ngươi muốn báo ân như thế nào đi.”
Tiểu hồ ly bỗng cúi đầu, trong đôi mắt như đá quý hiện ra một mảng ngượng ngùng, thấp giọng nói: “Trên, trên sách nói, ân cứu mạng, phải lấy thân báo đáp...”
Lý Mộ vẻ mặt ngạc nhiên, từng có một mỹ nữ xà muốn gả cho hắn, Lý Mộ chưa đáp ứng, bây giờ lại chạy đến một con hồ ly, còn là chưa hóa hình, cứu nó một mạng liền muốn lấy thân báo đáp. Hắn từng cứu Liễu Hàm Yên, nàng sao không có loại giác ngộ này...
Hơn nữa, muốn gả cho hắn, vì sao trừ rắn chính là hồ ly, chẳng lẽ hắn không xứng sống với nhân loại sao?
Trong lòng Lý Mộ khó chịu, ngồi xổm xuống, nghiêm túc nhìn tiểu hồ ly, nói: “Ngươi còn trải đời chưa sâu, không hiểu lòng người hiểm ác, đừng bị đám tác giả vô lương kia viết sách lừa...”
Tiểu hồ ly lắc đầu nói: “Hắn, hắn không phải tác giả vô lương...”
Lý Mộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi đọc là sách gì, ta trái lại muốn biết, ai dám nói hươu nói vượn như vậy...”
Tiểu hồ ly nói: “《 Liêu Trai 》...”
Lý Mộ đi ở trên đường cái, quay đầu nhìn nhìn tiểu hồ ly nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, nhịn không được thở dài một tiếng: “Nghiệp chướng!”
Thời buổi này, ngay cả hồ ly cũng đọc sách biết chữ sao?
Sớm biết sẽ có loại chuyện phiền toái này, hắn lúc trước còn viết《 Liêu Trai 》cái gì?
Với lại, hồ ly tinh của Liêu Trai báo ân, đó đều là hóa hình, nàng cách hóa hình ít nhất còn thiếu mấy chục năm đạo hạnh, chờ nàng hóa hình, vậy phải chờ tới khi nào.
Lý Mộ vẫn ý đồ khuyên phục nó, nói: “Ngươi trở về đi, ta thật sự không cần ngươi báo ân.”
Tiểu hồ ly đi theo phía sau hắn, cầu xin nói: “Ân công đừng đuổi ta đi, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành, sớm ngày hóa hình.”
“Cái này không phải ngươi vấn đề hóa hình hay không.” Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Ta đã có vợ.”
Vì khuyên bảo con hồ ly này hết hy vọng, Lý Mộ không ngại nói một ít lời nói dối thiện ý.
“Ta có thể làm thiếp.” Tiểu hồ ly không thèm để ý nói: “Tựa như bên trong《 Liêu Trai 》như vậy.”
Nó ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, nói: “Hơn nữa ân công đang gạt ta, ân công còn chưa thành gia đâu.”
Lý Mộ ngẩn ra một phen, “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
Tiểu hồ ly e lệ gật gật đầu: “Có thể...”
Lý Mộ thay đổi góc độ, lại hỏi: “Ngươi chẳng lẽ không có người nhà sao, ngươi đi theo ta, người nhà của ngươi làm sao bây giờ?”
Tiểu hồ ly nói: “Ta sống cùng mỗ mỗ, nói một tiếng với bà ấy là được, mỗ mỗ cũng hy vọng ta báo ân sớm một chút.”
Con tiểu hồ ly này bướng khiến Lý Mộ không có cách nào, chỉ có thể nói: “Cho dù là muốn báo ân, cũng phải đợi tới sau khi ngươi hóa hình chứ, nếu không chờ ngươi hóa hình rồi lại tới tìm ta?”
Tiểu hồ ly kiên định nói: “Ta bây giờ có thể làm rất nhiều chuyện, ta có thể giúp ân công quét phòng, giúp ân công giặt quần áo, giúp ân công ấm giường...”
Lý Mộ quét phòng có Vãn Vãn, giặt quần áo có Liễu Hàm Yên, ấm giường trái lại chưa có, nhưng để một con hồ ly làm ấm giường tính là chuyện gì?
Hắn một đường đi, một đường khuyên, chưa khuyên nổi tiểu hồ ly này, trái lại thiếu chút nữa bị nàng dụ hoặc.
Sau khi vào thu, mắt thấy hôm nay là càng ngày càng lạnh, tiểu hồ ly này lông xù, tiến vào ổ chăn nhất định rất ấm áp, cũng sẽ không rụng lông...
Dọc đường, Lý Mộ đối với sự chấp nhất của tiểu hồ ly đã có nhận thức khắc sâu.

Hết chương 169.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất