Chương 174. Ưu sầu của Vãn Vãn (1)
Loại công kích kiểu tự bùng nổ này, đả thương địch thủ một ngàn, tự tổn hại tám trăm, vô ý một cái, hắn liền phải đồng quy vu tận với kẻ địch.
Thương thế còn lại, bản thân Lý Mộ có thể khôi phục, không lãng phí đan dược nữa, hắn thu bình nhỏ lại, đan dược này đối với hắn tác dụng không lớn, nhưng dùng ở trên người Liễu Hàm Yên cùng Vãn Vãn, lại vừa lúc thích hợp.
Khí sắc phương trượng chùa Kim Sơn, so với trước kia đã tốt hơn rất nhiều, bản thân ông là cao tăng phật môn cảnh giới thứ năm đỉnh phong, trừ cao thủ tổ đình Phù Lục phái, ở Bắc quận hiếm có địch thủ, đáng tiếc gặp Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Ông là vì diệt trừ tà tu mà bị thương, gặp nhiều người tu hành vì tu hành mà chìm đắm vào tà đạo, đối chiếu, lão phương trượng càng làm người ta tôn kính hơn.
Ba người khoanh chân mà ngồi, Huyền Độ đưa tay đặt ở trên lưng Lý Mộ, Lý Mộ đặt ở lưng phương trượng, trúc trắc tụng niệm Tâm Kinh, từ ngoài thiền phòng, cũng có thể nhìn thấy ánh sáng trắng nhàn nhạt.
Trong phật điện, đối với tượng phật đang mơ hồ sáng lên, không chỉ có hòa thượng chùa Kim Sơn, ngay cả khách hành hương trong điện, cũng đã quen.
Mấy ngày qua, mấy bức tượng phật này, ngày nào cũng đang lóe sáng.
Cái này trực tiếp dẫn tới khách hành hương gần đây đến chùa Kim Sơn dâng hương, so với trước kia tăng vọt mấy lần, tiền dầu vừng quyên ra, càng so với bình thường nhiều hơn không biết bao nhiêu.
Trong thiền phòng, Lý Mộ chậm rãi thu tay, khí sắc so với vừa rồi tốt hơn nhiều.
Vừa rồi lúc đang chữa thương cho phương trượng, bản thân Lý Mộ cũng ăn một chút tiền boa nho nhỏ, mượn pháp lực hùng hậu của Huyền Độ, mang vết thương chính hắn cũng chữa tốt.
“A Di Đà Phật...”
Phương trượng đứng lên, hướng Lý Mộ làm một cái phật lễ, nói: “Mấy ngày nay, đa tạ Lý thí chủ.”
Lý Mộ mỉm cười, nói: “Phương trượng đại sư khách khí rồi, Thiên Huyễn Thượng Nhân làm nhiều việc ác, ta cũng suýt nữa gặp độc thủ của gã, đại sư tiêu diệt gã, là trừ hại cho dân, so sánh với đại sư, ta làm những thứ này, lại đã được tính là cái gì.”
Phương trượng không nói gì nữa, chỉ là hiền lành nhìn Lý Mộ, nói: “Lão nạp căn cơ bị hủy, nếu không có Lý thí chủ ra tay cứu giúp, không chỉ có tu vi khó khôi phục, ngay cả tuổi thọ cũng sẽ không còn lại mấy năm, ân lớn như thế, chùa Kim Sơn ngày sau tất báo.”
Lý Mộ nói: “Huyền Độ đại sư đối với ta có ân hai lần cứu, cứ coi như ta đang trả lại ân tình của hắn.”
“Huyền Độ là Huyền Độ, lão nạp là lão nạp...” Phương trượng bỗng nắm cổ tay Lý Mộ, nói: “Lão nạp thấy Lý thí chủ phật đạo song tu, liền giúp ngươi một tay đi...”
Ông vừa dứt lời, Lý Mộ chỉ cảm thấy một luồng pháp lực so với Huyền Độ tinh thuần hơn mấy lần, từ cổ tay ùa vào thân thể hắn.
Luồng pháp lực này, hùng hậu hơn nữa cường đại, thân thể Lý Mộ, lại chưa có bất cứ cảm giác gì không khoẻ.
Trái lại, hắn còn cảm giác ấm áp, cực kỳ thoải mái.
Một tia vật chất màu đen, dần dần từ trong cơ thể Lý Mộ đẩy ra ngoài thân.
Lý Mộ đã biết, những thứ này là tạp chất trong thân thể hắn, lần trước Huyền Độ từng giúp Lý Mộ rèn luyện cơ thể một lần, không ngờ được lần này vẫn có thể đẩy ra nhiều như vậy.
Phương trượng buông tay, nói: “Lý thí chủ bảy phách còn thiếu hai phách, lần rèn luyện cơ thể này, có thể khiến thân thể ngươi không bị hai phách mất đi này liên lụy nữa.”
Đạo môn luyện phách là vì thân thể, phật môn là trực tiếp tu thân thể, Lý Mộ có thể cảm nhận được lực lượng cường đại trong thân thể, ngay cả cảm giác không khoẻ bởi vì thiếu mất hai phách mà sinh ra cũng biến mất.
Trong lòng hắn vui vẻ, nói với phương trượng: “Đa tạ phương trượng đại sư.”
Phương trượng cười nói: “Nên cảm tạ hẳn là lão nạp.”
Rèn luyện cơ thể tất nhiên tốt, nhưng mỗi một lần, quần áo Lý Mộ đều sẽ bị dơ, lúc từ chùa Kim Sơn rời khỏi, hắn lại thay một bộ tăng bào.
Cửa nhà, Liễu Hàm Yên nghi hoặc nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi sao lại mặc thành như vậy?”
Lý Mộ nhún vai, nói: “Quần áo công sai bẩn rồi.”
Liễu Hàm Yên bịt mũi, từ trong tay hắn tiếp nhận quần áo bẩn, khi nhìn thấy tay Lý Mộ, cầm quần áo ném sang một bên, túm chặt tay Lý Mộ, kinh ngạc nói: “Da của ngươi sao lại tốt lên rồi...”
“Không đúng!” Nàng ngẩng đầu nhìn Lý Mộ, nói: “Mỗi lần ngươi ăn mặc như vậy, da thịt đều sẽ tốt lên, ngươi rốt cuộc đã vụng trộm làm cái gì, mau thành thật khai ra...”
Nữ nhân đối với một số phương diện nào đó dị thường mẫn cảm.
Liễu Hàm Yên luôn có thể phát hiện biến hóa thân thể của Lý Mộ, ví dụ như hắn có phải trắng lên hay không, làn da có phải trở nên nhẵn nhụi hay không, thấy rốt cuộc không giấu được nữa, Lý Mộ dứt khoát thừa nhận: “Là vì ta còn đang tu hành công pháp phật môn, hơn nữa có cao tăng dùng pháp lực giúp ta thối thể.”
Liễu Hàm Yên không tin nói: “Tu hành công pháp phật môn, da thịt có thể trở nên giống với ngươi?”
Lý Mộ gật đầu nói: “Phật môn tu hành thân thể, ở trong quá trình tu hành, tạp chất trong thân thể sẽ bị không ngừng đẩy ra, làn da tự nhiên sẽ tốt lên.”
Trong mắt Liễu Hàm Yên lóe lên tia sáng kỳ dị, hỏi: “Ta có thể tu hành công pháp phật môn hay không?”
Lý Mộ nói: “Đương nhiên, nếu ngươi không ngại thân thể xảy ra một ít biến hóa.”
Liễu Hàm Yên truy hỏi: “Biến hóa gì?”
Lý Mộ đánh giá cao thấp nàng một phen, nói: “Ví dụ như toàn thân đầy cơ bắp , cũng có lẽ sẽ rụng tóc các thứ...”
Liễu Hàm Yên sờ sờ mái tóc đen nhánh của mình, ảo tưởng một phen bộ dáng mình toàn thân đầy cơ bắp, quyết đoán lắc lắc đầu, nói: “Thôi thôi, ta không học nữa, ngươi nói thối thể là cái gì?”
Lý Mộ giải thích: “Nếu có một vị người tu hành phật môn đạo hạnh cao thâm, nguyện ý hao phí pháp lực, mạnh mẽ giúp ngươi bức ra tạp chất trong thân thể, cho dù là không tu hành công pháp phật môn, thân thể cũng có thể trở nên giống như ta, đương nhiên, ngoài ra, còn có một loại phương pháp...”
Liễu Hàm Yên truy hỏi: “Phương pháp gì?”
Lý Mộ xua tay, nói: “Quên đi...”
Nói xong, hắn bước vào cửa nhà.
Liễu Hàm Yên đang muốn đuổi theo vào, bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, bước chân lại dừng lại.
Nàng nhớ ra loại phương pháp đó là cái gì rồi.
Âm dương tương hợp, nước sữa hòa nhau, không chỉ có thể trên diện rộng tăng lên tốc độ cùng hiệu suất tu hành, đối với thân thể người thuần âm thuần dương, cũng có lợi ích to lớn.
Biện pháp có thể khiến nàng trở nên càng thêm trẻ tuổi xinh đẹp, làn da nhẵn nhụi sáng bóng, chính là cùng Lý Mộ âm dương song tu, mỗi ngày làm những việc đó, chính là tu hành.
Ở chung mấy tháng qua, nàng tuy coi Lý Mộ là người tín nhiệm nhất, trên thế giới này, trừ Vãn Vãn, chỉ thân cận nhất đối với hắn, nhưng thân cận và thân nhiệt, lại hoàn toàn khác nhau.
Ở nhạc phường mười mấy năm, nàng từng thấy sắc mặt quá nhiều nam nhân, đã sớm hạ quyết tâm, đời này chỉ vì mình, không vì bất cứ một người nam nhân nào mà sống.
Hết chương 174.