Đại Chu Tiên Lại

Chương 176. Ván cược (1)

Chương 176. Ván cược (1)

Thư phòng, tiểu hồ ly ghé vào trên bàn sách, nghiêm túc đọc bản thảo tiếp theo của Liêu Trai còn chưa khắc bản.
Nó vừa xem, vừa lẩm bẩm: “《 Liêu Trai 》 là ân công viết, ân công nhất định là chê ta còn không thể hóa hình...”
Một bóng người từ bên ngoài sôi nổi tiến vào, “Công tử, ta đến giúp ngươi quét dọn thư phòng...”
Vãn Vãn chạy vào thư phòng, chỉ nhìn thấy tiểu hồ ly cúi ở trên bàn, cũng chă nhìn thấy Lý Mộ, hỏi: “Công tử đâu?”
Tiểu hồ ly ngẩng đầu, nói: “Ân công ở trong phòng tu hành, Vãn Vãn cô nương có chuyện gì sao?”
Vãn Vãn đứng ở cửa thư phòng, trong lòng bỗng nhiên có chút khổ sở.
Vốn cúi người ở nơi đó, nên là nàng, nhà này rõ ràng là nàng đến trước, bây giờ lại như là khách nhân, con tiểu hồ ly này không đáng yêu chút nào cả, căn bản không hiểu cái gì gọi là thứ tự đến trước và sau...
Nó còn nói sau khi biến thành người muốn lấy thân báo đáp, hừ, công tử sẽ không lấy một con hồ ly.
Công tử nói, thích nhu thuận nghe lời như nàng.
Nghĩ nghĩ, trên mặt tiểu nha hoàn lại lộ ra vẻ lo lắng.
Tiểu hồ ly tựa như cũng rất nhu thuận nghe lời, về sau sớm muộn gì cũng sẽ biến thành người.
Quan trọng nhất là, nó ăn rất ít, mới ăn nửa bát đã no rồi, mà mình một bữa ít nhất phải ăn ba bát...
Công tử có thể giống cha mẹ nàng, bởi vì nàng ăn quá nhiều, sẽ không cần nàng nữa không?
Thiếu nữ thở dài, tâm tình bỗng nhiên ưu sầu hẳn lên...
“Ài.”
“Ài...”
Trên xích đu trong sân, hai nữ nhân một lớn một nhỏ đồng thời thở dài.
Liễu Hàm Yên nghiêng đầu nhìn nhìn Vãn Vãn, hỏi: “Ngươi thở dài cái gì?”
Vãn Vãn tự mình hoài nghi hỏi: “Tiểu thư, muội có phải ăn có hơi nhiều hay không?”
“Không có.”
“Không có sao?”
“Không phải “có hơi” .” Liễu Hàm Yên nhìn nàng, nói: “Không phải có hơi, là phi thường nhiều, bây giờ cũng không phải trước kia, không bao giờ phải đói bụng nữa, ngươi cần gì còn ăn nhiều như vậy, mỗi lần đều ăn tròn vo...”
Vãn Vãn cúi đầu, nói: “Muội sợ đói...”
Liễu Hàm Yên khẽ thở dài, ôm nàng vào trong lòng, nói: “Yên tâm đi, về sau sẽ không bao giờ bị đói nữa.”
Vãn Vãn vẫn có chút lo lắng, hỏi: “Nhưng công tử có thể ghét muội ăn nhiều, liền không muốn muội nữa hay không. Tiểu Bạch ăn ít như vậy, đợi Tiểu Bạch biến thành người, hắn liền thích Tiểu Bạch...”
Nhắc tới Lý Mộ, Liễu Hàm Yên liền tức, lại vẫn an ủi nàng nói: “Hắn sao có thể không muốn ngươi nữa, hắn ước gì tất cả đều có...”
Liễu Hàm Yên đối với giấc mộng tương lai của Lý Mộ, ký ức hãy còn mới mẻ.
Kiếm rất nhiều tiền, mua tòa nhà lớn, cưới mấy lão bà xinh đẹp, Vãn Vãn rất có thể chính là một trong “mấy người” hắn nói.
Có lẽ vị bộ đầu Lý Thanh kia cũng được hắn tính ở bên trong.
Duy chỉ có không có mình, Liễu Hàm Yên không biết nàng rốt cuộc thua ở nơi nào.
Rốt cuộc là nàng đối với Lý Mộ không có một chút sức hấp dẫn, hay là hắn muốn lấy lui làm tiến, gài mình?
Liễu Hàm Yên cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cảm thấy Lý Mộ sẽ không là loại người thứ hai.
Điều này làm trong lòng nàng càng thêm buồn bực, tuy nàng đối với Lý Mộ không có ý gì, nhưng bị hắn không nhìn cùng ghét bỏ như vậy, cũng là một chuyện phi thường tổn thương tự tôn.
Tâm tình Vãn Vãn tốt hơn chút, lại ngẩng đầu nhìn về phía Liễu Hàm Yên, hỏi: “Tiểu thư, ngươi lại thở dài cái gì?”
Liễu Hàm Yên tự mình hoài nghi nói: “Ta không xinh đẹp sao, dáng người không tốt sao, tay nghề làm bếp không tốt sao, tài nghệ không nhiều sao, không có tiền sao?”
Vãn Vãn nói: “Tiểu thư bộ dạng xinh đẹp, vóc người lại đẹp, làm đồ ăn ngon, đa tài đa nghệ lại có tiền...”
Liễu Hàm Yên lẩm bẩm: “Vậy hắn dựa vào cái gì không thích ta?”
Vãn Vãn ngẩn ra một phen, hỏi: “Tiểu thư nói là công tử sao, tiểu thư cũng thích công tử?”
“Không thích.”
“Vậy tiểu thư vì sao cần công tử thích ngươi chứ?”
...
“Đúng vậy, vì sao?”
Liễu Hàm Yên bỗng nhiên cảm thấy, Vãn Vãn nói đúng, nàng lại không muốn gả cho Lý Mộ, vì sao cần hắn thích mình?
Nàng sao có thể như vậy, thật không biết xấu hổ nha...
Khi Liễu Hàm Yên ngồi ở trên xích đu, tâm tình rối rắm, Vãn Vãn nhảy xuống khỏi xích đu, chạy đến cách vách, lại tới thư phòng của Lý Mộ.
Tiểu hồ ly đang đọc sách, ngẩng đầu, hỏi: “Vãn Vãn cô nương, còn có chuyện gì sao?”
Vãn Vãn chuyển một cái ghế tới, ngồi ở đối diện bàn sách, hỏi: “Tiểu Bạch, ngươi năm nay mấy tuổi?”
Tiểu Bạch nói: “Mười sáu tuổi.”
“Ta cũng mười sáu tuổi, ngươi là tháng mấy?”
“Tháng sáu.”
Vãn Vãn cười nói: “Ta là tháng năm, lớn hơn ngươi một tháng, ngươi phải gọi ta tỷ tỷ.”
Mắt Tiểu Bạch cong lên, nói: “Vãn Vãn tỷ tỷ...”
Hai vị tiểu tỷ tỷ ở cách vách, hiển nhiên quan hệ rất thân mật với ân công, nó ở trước mặt các nàng cũng phải ngoan một chút.
Vãn Vãn lại hỏi: “Ngươi thích đọc sách sao?”
Tiểu Bạch gật đầu nói: “Trong sách có thể tìm hiểu được thế giới nhân loại, trong núi trừ cây, cái gì cũng không có.”
“Ngươi thích thế giới nhân loại à.” Vãn Vãn nghĩ nghĩ, nói: “Lần sau ta mang ngươi đi cửa hàng nhà chúng ta xem kịch nghe hát, chờ ngươi có thể biến thành người, ta lại dẫn ngươi mua quần áo cùng trang sức đẹp...”
Thế giới nhân loại, nó chờ mong đã lâu, trong mắt tiểu hồ ly lóe lên hào quang lấp lánh, xoa xoa một đôi móng vuốt nhỏ phía trước, cúi đầu nói: “Vãn Vãn tỷ tỷ, ngươi đối với ta thật tốt.”
Vãn Vãn xoa xoa đầu nó, nói: “Ngươi phải biến thành người nhanh chút, chúng ta có thể cùng nhau chơi...”
Tiểu hồ ly tuy còn chưa thể biến thành người, nhưng làm việc, lại không thua nhân loại chút nào.
Trong sân sạch sẽ, trong thư phòng chỉnh tề, Lý Mộ cũng thư thái hơn rất nhiều.
Buổi chiều ăn cơm, hắn hỏi tiểu hồ ly, biết được nó năm nay mười sáu tuổi, bằng tuổi Vãn Vãn.
Tuổi thọ của hồ ly bình thường chỉ mười đến mười lăm năm, mà sau khi chúng nó mở linh trí, hiểu được tu hành, tuổi thọ sẽ thậtkéo dài rất nhiều.
Cha mẹ của Tiểu Bạch, đều là yêu vật Tố Thai, bởi vậy nó sinh ra, đã khác với hồ ly khác, tuổi thọ cũng không ngắn hơn nhân loại, mười sáu tuổi của nó, cũng xấp xỉ tương đương với nhân loại mười sáu tuổi.
Yêu vật hóa hình, cũng là càng sớm càng tốt, nếu là nó bây giờ hóa hình, chính là bộ dáng thiếu nữ thanh xuân mười sáu tuổi, nếu đợi thêm mấy chục năm, như vậy nó hóa hình ra, sẽ là bà lão tuổi già.
Thêm một con hồ ly ở nhà, khắp nơi đều quét tước sạch sẽ, sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, Lý Mộ ngược lại ở thư thái.
Duy nhất khiến hắn phiền não là, vấn đề nó buổi tối ngủ ở nơi nào.
Lý Mộ ở là tứ hợp viện bình thường, nhà giữa là phòng ngủ của hắn, bên cạnh hai nhĩ phòng, hai gian sương phòng chất đống một ít tạp vật, đồ đạc, một gian dùng làm phòng bếp, một gian khác bị Lý Mộ cải tạo thành thư phòng.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, tính để ra một nhĩ phòng, tạm thời làm phòng của nó.

Hết chương 176.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất