Chương 215. Tiếng quỷ dưới giếng (1)
Lý Mộ xin giúp đỡ nhìn về phía tiểu hồ ly ở bên, nói: “Tiểu Bạch, bây giờ chỉ có ngươi có thể chứng minh sự trong sạch của ta.”
Tiểu Bạch sau khi hiểu ý, nhảy đến trên bàn, nói với Liễu Hàm Yên: “Liễu tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ân công thật sự chưa xảy ra cái gì.”
Liễu Hàm Yên cả giận nói: “Là lúc nào rồi, ngươi còn nói giúp hắn!”
“Không phải, ta không thiên vị ân công.” Tiểu Bạch ghé sát tai Liễu Hàm Yên, nhỏ giọng nói vài câu.
Liễu Hàm Yên ngạc nhiên một chớp mắt, không tin nói: “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
Tiểu Bạch gật gật đầu, nói: “Đây là thiên phú của tộc chúng ta, ân công, ân công hắn nguyên dương vẫn còn.”
Lý Mộ nhìn Liễu Hàm Yên, nói: “Ta thề, ta hôm nay đi lầu xanh, chỉ là vì công việc, nghe xong một đoạn khúc thì về, ngay cả những nữ tử lầu xanh kia cũng chưa động vào.”
Liễu Hàm Yên đã tin, vẫn là mạnh miệng nói: “Công việc gì cần đi lầu xanh?”
Lý Mộ chưa trả lời, chỉ lắc lắc đầu, nói: “Ngươi thế mà không tín nhiệm ta, làm ta quá thất vọng rồi.”
Hắn không để ý tới Liễu Hàm Yên nữa, trực tiếp về tới phòng mình.
Chỉ chốc lát sau, Liễu Hàm Yên liền từ bên ngoài đi vào, nhỏ giọng nói: “Là ta sai rồi.”
Lý Mộ liếc nàng một cái: “Sai nơi nào?”
Liễu Hàm Yên cúi đầu nói: “Ta không nên không tín nhiệm ngươi.”
Lý Mộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Một câu sai rồi là đủ sao?”
Liễu Hàm Yên nghĩ nghĩ, bổ ngã hắn ở trên giường, ở trên môi hắn như chuồn chuồn lướt nước hôn một cái, hỏi: “Ta mang nụ hôn đầu tiên cho ngươi, đủ chưa?”
Lý Mộ mím mím môi, nói: “Ngươi lần sau có thể sai thêm vài lần.”
“Nghĩ hay quá.” Liễu Hàm Yên một lần nữa ngồi thẳng, hỏi: “Đây cũng là nụ hôn đầu tiên của ngươi sao?”
Lý Mộ nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Ngươi cũng là nữ nhân ta lần đầu tiên hôn.”
Liễu Hàm Yên là nữ nhân đầu tiên, cũng là duy nhất Lý Mộ từng hôn.
Tô Hòa là quỷ, không thể tính là người.
Hơn nữa lúc ấy Lý Mộ tính mạng nguy cấp, thiếu chút nữa bị hồn lực của Thiên Huyễn Thượng Nhân căng phồng chết tươi, cũng ở trong hôn mê, căn bản không có tâm tư đi nghĩ những thứ đâu đâu.
Nhớ tới Tô Hòa, cũng không biết nàng xuất quan hay chưa, thu được hai nữ quỷ Lý Mộ gửi cho nàng chưa.
Liễu Hàm Yên sâu sắc nhận ra một vài thứ, hỏi Lý Mộ: “Ngươi nghĩ cái gì thế?”
Lý Mộ vội vàng hoàn hồn, nói: “Ngươi vừa rồi hôn quá nhanh, ta còn chưa chuẩn bị, muốn làm một lần nữa hay không.”
“Nằm mơ đi.”
Liễu Hàm Yên đỏ mặt vội vàng rời khỏi, trong lòng Lý Mộ nhẹ nhàng thở ra.
Nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, cũng không ăn được Liễu Hàm Yên, nàng có thể chủ động hôn Lý Mộ, đã là quan hệ giữa hai người tiến một bước lớn, Lý Mộ được một tấc lại muốn tiến một thước, ngược lại sẽ tạo ra hiệu quả trái ngược.
Tất cả thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó, hai người đều có thể hoàn toàn triệt để mang mình giao cho đối phương.
Chuyện đi lầu xanh, bị Liễu Hàm Yên bắt tại trận cũng tốt, về sau hắn là có thể quang minh chính đại ra vào Xuân Phong các, không cần lo lắng Liễu Hàm Yên tức giận nữa.
Ban ngày chỉ nhìn ra lầu xanh này đang lợi dụng dụng cụ nào đó, hấp thu dương khí của khách làng chơi, buổi tối Lý Mộ lại tới Xuân Phong các, vẫn gọi một nữ tử đánh đàn, bản thân ở trên giường ngủ một giấc.
Nữ tử kia thấy Lý Mộ ngủ say, tiếng đàn dần dần từ nhanh đến chậm, dần dần dừng lại.
Nàng nhìn thoáng qua Lý Mộ nằm ở trên giường ngủ say, nâng lư hương, rời phòng.
Lúc nàng đi, vẫn chưa phát hiện, một con người giấy chỉ to bằng ngón út của nàng, dính vào đế giày của nàng, bị nàng dẫn theo ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lý Mộ nằm ở trên giường, sớm tiến vào ngủ say, mắt chậm rãi mở ra.
Người giấy là một loại bí thuật của Phù Lục phái, vốn chỉ có đệ tử Phù Lục phái mới có thể chế tác, Lý Mộ từ trong trí nhớ của Thiên Huyễn Thượng Nhân tìm được phương pháp chế tác người giấy.
Người giấy thông qua phương pháp bùa chế tạo ra, có thể thay thế chủ nhân làm một số chuyện, cũng có thể dùng để tra xét địa phương nguy hiểm, tác dụng cực kỳ rộng khắp.
Mượn dùng người giấy kia, hắn có thể nghe được thanh âm chung quanh nữ tử này.
Trong tai hắn, trừ tiếng bước chân nhẹ nhàng, thỉnh thoảng truyền đến từng đợt nam nữ rên rỉ, theo nữ tử kia đi xuống lâu, tới hậu viện, lỗ tai Lý Mộ mới thanh tịnh.
Xuân Phong các, hậu viện.
Nữ tử cầm lư hương, tới trước một cái giếng cổ.
Tú bà Xuân Phong các canh giữ ở miệng giếng, nữ tử chậm rãi đi qua, đưa lư hương cho bà ta.
Tú bà tiếp nhận lư hương, nói: “Ngươi canh ở đây, đừng để người ngoài tới đây.”
Nữ tử cung kính gật gật đầu, đứng ở miệng giếng.
Tú bà ôm lư hương, nhìn trái nhìn phải, thấy trong sân không có ai, thế mà trực tiếp nhảy xuống giếng.
Lý Mộ nằm ở trên giường trong phòng, không biết chung quanh nữ tử kia đã xảy ra cái gì, sau khi tiếng của tú bà biến mất, liền không còn thanh âm truyền đến nữa.
Mượn dùng người giấy, phạm vi có thể nghe được có hạn, mà Lý Mộ cách nữ tử này lại quá xa, nhĩ thức không thể phát huy tác dụng.
Hắn nghĩ nghĩ, từ trên giường xuống, vòng đến cửa sau, chợt lóe vào hậu viện, ôm bụng, chạy lung tung khắp nơi.
Nữ tử kia phát hiện hắn, kinh hoảng nói: “Công tử, ngươi sao lại xuống dưới.”
Sắc mặt Lý Mộ đỏ bừng, nói: “Nhà xí, nhà xí ở đâu.”
Nữ tử kia chỉ góc, nói: “Nhà xí ở nơi đó.”
Lý Mộ ba bước cũng chỉ bước hai bước, chạy vào một nhà xí lâm thời dựng góc sân. Nữ tử kia nhìn nhà xí một cái, lại nhìn nhìn miệng giếng, mang một cái thùng gỗ chậm rãi buông xuống.
Lý Mộ đóng lại cửa nhà xí, mặc niệm Thanh Tâm Quyết, bài trừ tất cả quấy nhiễu, rốt cuộc dùng nhĩ thức loáng thoáng nghe được một ít thanh âm.
Thanh âm này từ dưới lòng đất truyền đến, Lý Mộ nhớ tới cái giếng cạn kia trong sân, trong lòng khẳng định, cái giếng này nhất định có vấn đề.
“Quỷ tướng, mạt vị, hiến tế, dương khí.”
Thanh âm từ dưới lòng đất truyền đến cực kỳ mỏng manh, Lý Mộ chỉ có thể nghe đại khái, lo lắng nán lại lâu sẽ bị phát hiện, ảnh hưởng kế hoạch sau này, hắn nghe một lát, liền rời nhà xí, sau khi để lại một lượng bạc, rời khỏi Xuân Phong các.
Một lát sau, hậu viện Xuân Phong các, nữ tử kia mang thùng gỗ kéo lên, thân thể tú bà từ trong giếng chậm rãi bay ra.
Bà ta nhìn nhìn nữ tử kia, hỏi: “Không có ai tới gần nơi này chứ?”
Nữ tử lắc lắc đầu.
Nét khẩn trương trên mặt tú bà tiêu trừ, uốn éo thân thể rời khỏi.
Nữ tử cũng theo đó rời khỏi, người giấy lòng bàn chân, theo nàng đi, dần dần phong hóa thành tro, biến mất không thấy.
Nửa tháng thời gian, nhoáng lên một cái mà qua.
Nửa tháng qua, Xuân Phong các tất cả bình thường, duy nhất khác với trước đây là, mỗi ngày đều có một công tử trẻ tuổi tới nơi này, gọi một cô nương, chỉ nghe khúc rồi ngủ, không làm việc nam nữ thích làm.
Hết chương 215.