Chương 221. Hồn cảnh (1)
Triệu bộ đầu từ trong tay áo lấy ra Đả Hồn Tiên, đưa cho hắn, nói: “Vận khí của ngươi rất tốt, hai quỷ tướng của Sở Giang Vương đều ngã ở trong tay ngươi, bởi vậy đại nhân mới cho ngươi ngoại lệ, tiếp tục cố gắng lên, có lẽ trong vòng hai năm, ngươi có thể ngồi ngang hàng với ta.”
Lý Mộ thu hồi Đả Hồn Tiên, cười nói: “Ta chỉ muốn làm chút việc cho dân chúng, chưa từng nghĩ những thứ này.”
Triệu bộ đầu phất phất tay, nói: “Đi thôi.”
Lý Mộ nhìn nhìn xung quanh, nói: “Hai cái đổi một cái, có chút không có lãi nha, có thể bù thêm mấy khối linh ngọc hay không.”
Lúc về nhà, Lý Mộ cân nhắc mấy khối linh ngọc nặng trịch trong tay áo, tính toán thu hoạch lần này.
Nha môn cho hắn ba mươi lượng tài chính làm việc, đại khái còn lại mười mấy lượng, Triệu bộ đầu chưa hỏi, Lý Mộ cũng chưa nhắc tới.
Trừ bạc, hắn còn thu hoạch một cây Đả Hồn Tiên, bảy khối linh ngọc, tuy chỉ là cấp thấp nhất, hắn và Liễu Hàm Yên không dùng được, nhưng cho Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch quả thực có thể tạo ra tác dụng lớn.
Ngoài ra, hắn dục tình cũng đã viên mãn, có thể ngưng tụ phách thứ bảy bất cứ lúc nào.
Thu hoạch lớn nhất, đương nhiên là thu phục một nữ quỷ sắp bước vào hồn cảnh, khiến thực lực chỉnh thể của hắn hướng về phía trước bước mấy bậc thang, ở lúc gặp người tu hành cấp cao, có được đủ thực lực tự bảo vệ mình.
Cẩn thận tính toán, công việc lần này, quả thực là kiếm đầy bồn đầy chậu.
Về trong nhà, vừa mới vào sân, liền nhìn thấy Liễu Hàm Yên ngồi ở trên ghế đá.
Nàng nhìn Lý Mộ một cái, lại xoay đầu đi, hiển nhiên là còn chưa nguôi giận.
Lý Mộ đi qua, cười lấy lòng nói: “Ta đã trở về.”
Liễu Hàm Yên bĩu môi nói: “Còn về làm cái gì, sao không đi tìm Dung Dung của ngươi, mọi người đều nói không thu tiền của ngươi.”
Lý Mộ nói: “Vậy là vì chuyện gì, về sau ta khẳng định sẽ không đi loại địa phương đó nữa.”
Liễu Hàm Yên xoay đầu đi, vẫn không quan tâm hắn.
Lý Mộ biết, nàng tức giận không phải hắn đi lầu xanh, mà là hắn thời điểm lần đầu tiên đi, chọn Dung Dung lạnh lùng cao ngạo, cái này nhất định sẽ làm nàng liên hệ tới một số việc khác.
Hắn lúc ấy cũng chỉ là tùy ý chọn, căn bản không nghĩ nhiều như vậy.
Nếu chính diện giải thích chuyện này, chỉ sợ sẽ càng tẩy càng đen.
Lý Mộ nghĩ nghĩ, tâm niệm khẽ động, mang vỏ Bạch Ất kiếm lặng lẽ hướng ra phía ngoài rút ra một chút.
Một làn khói từ trong Bạch Ất bay ra, hóa thành một nữ quỷ áo đỏ, xuất hiện ở bên cạnh Liễu Hàm Yên.
Trong lòng Liễu Hàm Yên đang sinh hờn dỗi, phát hiện bên cạnh khác thường, khi quay đầu, vừa lúc cùng một gương mặt tái nhợt không có màu máu đối đầu.
Nữ tử áo đỏ kia, tóc tai bù xù, sắc mặt trắng bệch, trên người quỷ khí âm trầm.
Liễu Hàm Yên lao mạnh về phía Lý Mộ, ôm chặt hắn, run giọng nói: “Có, có quỷ!”
Lý Mộ một tay ôm vòng eo mảnh khảnh của nàng, một tay nhẹ nhàng vuốt bả vai của nàng, an ủi: “Có ta ở đây, đừng sợ.”
Lý Mộ ôm Liễu Hàm Yên, an ủi nói: “Đừng sợ, nàng là kiếm linh ta vừa mới thu.”
Liễu Hàm Yên rốt cuộc ý thức được cái gì, đẩy ra Lý Mộ, cả giận nói: “Ngươi là cố ý phải không!”
“Ta chỉ là muốn để các ngươi làm quen một lần, vị này là Sở phu nhân, bây giờ là kiếm linh của Bạch Ất.” Lý Mộ giới thiệu một câu với Liễu Hàm Yên, lại nhìn về phía Sở phu nhân, nói: “Đây là Liễu Hàm Yên, ngươi gọi nàng Liễu cô nương là được.”
Sở phu nhân hướng Liễu Hàm Yên uyển chuyển thi lễ, nói: “Ra mắt chủ mẫu.”
Liễu Hàm Yên gắt: “Ai là chủ mẫu của ngươi...”
Lý Mộ kéo tay nàng, nói: “Bây giờ còn không phải, sớm muộn gì đều sẽ đúng.”
Hắn từ trong tay áo lấy ra một khối linh ngọc đưa cho nàng, nói: “Cái này cho ngươi.”
Liễu Hàm Yên bị tạm thời dời đi chú ý, hỏi: “Đây là cái gì?”
Lý Mộ nói: “Linh ngọc, bên trong ẩn chứa linh lực, có thể trực tiếp dẫn đường ra tu hành, ngươi cầm trước, còn có mấy khối, ta cho Vãn Vãn cùng Tiểu Bạch.”
Lý Mộ thu Sở phu nhân về trong kiếm, từ chỗ Liễu Hàm Yên lấy cớ rời khỏi.
Hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, thở phào. Lý Tứ nói không sai, ma quỷ thường thường giấu ở trong chi tiết, thứ hắn cần học tập Lý Tứ còn có rất nhiều.
Lần sau nếu có cơ hội đi lầu xanh, người đầu tiên nhất định chọn gợi cảm xinh đẹp.
Mang Đả Hồn Tiên cho Vãn Vãn, nhìn thấy thiếu nữ dễ thương cầm roi, Lý Mộ thấy thế nào cảm thấy không quá thích hợp như thế đó, tựa như Liễu Hàm Yên thích hợp hơn, nhưng nghĩ lại, nếu mang Đả Hồn Tiên cho Liễu Hàm Yên, chỉ sợ nàng ngày sau cơ hội quật mình sẽ tương đối nhiều, vẫn là giao cho Vãn Vãn tương đối an toàn.
Dù sao, tuy Liễu Hàm Yên ưu điểm có rất nhiều, nhưng luận nhu thuận, nghe lời, không ghen lung tung, nàng vĩnh viễn kém Vãn Vãn.
Bảy khối linh ngọc, một khối cho Liễu Hàm Yên ăn tươi, ba khối cho Vãn Vãn, ba khối cho Tiểu Bạch.
Lý Mộ và Liễu Hàm Yên vốn là thể chất dễ dàng hấp dẫn linh khí, lại hàng đêm song tu, có linh ngọc hay không, thật ra khác biệt cũng không lớn, đối với Tiểu Bạch và Vãn Vãn mà nói, linh khí ẩn chứa trong một khối linh ngọc, ít nhất bằng với các nàng tu hành một tháng.
Vãn Vãn tâm lý ham chơi vẫn khá lớn, mỗi ngày nghĩ càng nhiều, có thể là buổi sáng ăn cái gì, giữa trưa ăn cái gì, buổi chiều ăn cái gì, buổi tối ăn cái gì, nửa đêm đói bụng ăn cái gì...
Tiểu Bạch tu hành cực kỳ khắc khổ, mỗi ngày trừ sau khi ăn xong cơm chiều, sẽ ở trong phòng Lý Mộ nghỉ ngơi chốc lát, đợi sau khi Liễu Hàm Yên tới lại rời khỏi, thời gian khác, đều ở trong phòng nhỏ của mình tu hành.
Cả tộc nó chết thảm ở trong tay người tu hành nhân loại, đối với thiên hồ mà nói, đây là huyết hải thâm cừu không thể không báo.
Lý Mộ từng hỏi nó, người tu hành giết hại cả tộc nó là người nào, Tiểu Bạch cũng không nói ra được, hồ ly già trước khi chết, chỉ mang bộ dáng người tu hành đó huyễn hóa ra ở trong đầu của nó.
Từ phòng Tiểu Bạch đi ra, khi từ phòng Liễu Hàm Yên đi qua, Lý Mộ đi vào, nhịn không được hỏi: “Ngươi sao không hỏi thêm hỏi ta chuyện về Sở phu nhân?”
Lấy tính tình Liễu Hàm Yên, ai cũng phải ghen đôi lần, không nên bình tĩnh như vậy.
Liễu Hàm Yên lườm hắn, nói: “Ta tín nhiệm ngươi.”
Trong lòng Lý Mộ có chút cảm động, Liễu Hàm Yên vẫn hiểu hắn.
Tuy hắn thừa nhận mình có đôi khi muốn tất cả, nhưng cũng không tới mức tùy tiện nhìn thấy nữ quỷ nữ yêu nào cũng động sắc tâm, vô luận là bộ dạng hay thực lực, Sở phu nhân đều kém xa Tô Hòa.
Tô Hòa tu vi cao thâm, thoạt nhìn chỉ lớn hơn Liễu Hàm Yên hai ba tuổi, Sở phu nhân làm mẹ Liễu Hàm Yên cũng đủ.
Hắn về phòng, rút ra vỏ Bạch Ất kiếm, lại thả Sở phu nhân đi ra.
Nàng bị Trầm quận úy đả thương căn cơ, hồn thể suýt nữa tiêu tán, tuy Lý Mộ ở thời khắc mấu chốt bảo vệ nàng, nhưng chỉ là khiến nàng không đến mức tiêu tán, hồn thể của nàng, vẫn như cũ cực kỳ suy yếu.
Hết chương 221.