Chương 223. Ý kiến của Lý Tứ
Nhưng, Lý Tứ đối với điều này tựa như không thèm để ý, Lý Mộ thường xuyên nhìn thấy gã và Trần Diệu Diệu có đôi có cặp xuất hiện, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn trước kia rất nhiều, giống như biến thành một người khác.
Xem ra, gã là thật sự tìm được tình yêu của mình.
Nói tới tình yêu, trong lòng Lý Mộ liền có chút mê mang, trong thất tình, hắn còn thiếu, chỉ có ái tình, nhưng loại cảm tình này, tính đến nay, hắn chưa ở trên thân bất luận kẻ nào cảm nhận được.
Ngay cả Liễu Hàm Yên cũng không ngoại lệ.
Lý Mộ thậm chí có chút hoài nghi, nàng thật ra cũng không thích mình, chỉ là đơn thuần tham thân thể hắn?
Chính hắn không nghĩ ra vấn đề này, tính đi thỉnh giáo Lý Tứ.
“Cái gì là ái tình?” Lý Tứ tựa vào trên ghế, lắc lắc đầu với Lý Mộ, nói: “Vấn đề này rất thâm ảo, cũng không chỉ có một đáp án, cần tự ngươi đi phát hiện.”
Lý Mộ hỏi: “Chẳng lẽ hai người thích nhau ở bên nhau, cũng không tính là yêu?”
Lý Tứ vỗ vỗ bờ vai hắn, ý vị sâu xa nói: “Thích là thích, yêu là yêu, thích là chiếm hữu, yêu là trả giá, thích là làm càn cùng tùy hứng, yêu là khắc chế cùng bao dung, chờ sau khi ngươi cùng Liễu cô nương thành hôn, lại ở chung vài năm, ngươi tự nhiên sẽ hiểu.”
Lý Mộ đã hiểu ý tứ của Lý Tứ.
Mới gặp là thích, lâu ngày mới có thể sinh yêu.
Nếu bộ dạng Liễu Hàm Yên không xinh đẹp như vậy, dáng người không tốt như vậy, không phải chưởng quầy Vân Yên các, không có thuần âm chi thể, cũng không đa tài đa nghệ như vậy, Lý Mộ còn có thể trước sau như một thích nàng, vậy đó thật là tình yêu.
Bây giờ giữa hai người bọn họ, còn chỉ là thích.
Sau khi ở chung lâu ngày, mới có thể sinh ra tình yêu.
Tình yêu sinh ra, không phải công sức một sớm một chiều, vẫn cần bồi dưỡng cảm tình với nàng nhiều hơn.
Trong nha môn không có việc gì để làm, Lý Mộ lấy cớ cơ hội ra ngoài tuần tra, đi tới Vân Yên các.
Vân Yên các ở quận thành chỉ có hai chi nhánh, một hiệu sách, một trà lâu lấy thuyết thư làm chủ.
Ở dưới Từ gia giúp đỡ, hai chi nhánh, không gặp bất cứ trở ngại nào thuận lợi khai trương, tuy làm ăn tạm thời vắng vẻ, nhưng có Liêu Trai Tử Bất Ngữ… mấy quyển sách dễ bán lúc ở huyện Dương Khâu làm nền, hiệu sách rất nhanh có thể sôi nổi hẳn lên.
Trái lại trà lâu, làm ăn phi thường bình thường, không có chuyện xưa hay cùng thuyết thư tiên sinh tài nghệ thuyết thư cao minh, sẽ cực ít có ai cố ý tới nơi này uống trà.
Lý Mộ đi hiệu sách trước, Trương Sơn nói cho hắn, Liễu Hàm Yên ở trà lâu, Lý Mộ tới trà lâu, nhìn thấy trong trà lâu thưa thớt ngồi mấy vị khách, thuyết thư tiên sinh trên đài, cảm xúc cũng không cao gì.
Liễu Hàm Yên ngồi ở trong góc, nhíu mày trầm ngâm.
Lý Mộ đi qua, ngồi ở bên cạnh nàng.
Liễu Hàm Yên theo bản năng hướng một bên xê dịch, sau khi quay đầu phát hiện là Lý Mộ, mông lại dịch trở về.
Trong trà lâu cực kỳ yên tĩnh, nàng nhỏ giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây.”
Lý Mộ nắm tay nàng, nói: “Nhớ ngươi.”
Hào quang lan ra trên mặt Liễu Hàm Yên, tùy ý Lý Mộ nắm tay nàng, nhìn nhìn thuyết thư tiên sinh trên đài, nói: “Quận thành làm ăn thực không dễ làm, trà lâu bây giờ mỗi ngày đều đang lỗ vốn.”
Khách nhân đến trà lâu, rất ít là thật sự đến uống trà, đại đa số, đều chỉ là vì nghe chút chuyện xưa mới lạ, giết thời gian.
Trước khi Vân Yên các dọn đến, thị trường trà lâu quận thành đã bị mấy nhà chia cắt, muốn từ trong tay bọn họ cướp đoạt nguồn khách cố định, không phải là chuyện dễ.
Lý Mộ cười cười, nói: “Thời điểm mấu chốt, vẫn phải dựa vào ta nhỉ?”
Lúc ở huyện Dương Khâu, nếu không phải Lý Mộ, hiệu sách Vân Yên các không có khả năng sôi trào như vậy, khách nhân, trà lâu cũng đều là Lý Mộ dùng từng câu chuyện xưa không đi con đường tầm thường, từng lần đứt chương đặc sắc, mạo hiểm tính mạng đổi lấy.
Người khác đều cho rằng hắn đu bám Liễu Hàm Yên, nhưng không có mấy ai biết, hắn mới là nam nhân sau lưng Liễu Hàm Yên.
Liễu Hàm Yên ở bên hông hắn nhẹ nhàng véo một cái, nói: “Còn nói mát, mau nghĩ cách, còn tiếp tục như vậy, trà lâu sẽ phải đóng cửa, đến lúc đó, ta liền không nuôi nổi ngươi nữa.”
Trong trà lâu, mấy khách nhân số lượng không nhiều có chút hứng thú rã rời.
Trà lâu mới mở này, hương vị nước trà rất ngon, chuyện xưa của người thuyết thư lại nhàm chán vô vị, có hai người uống trà xong, lập tức rời đi, lúc mấy người khác chuẩn bị uống trà xong rời khỏi, nhìn thấy thuyết thư lão giả trên đài đi xuống.
Có tiểu nhị mang một tấm bình phong chuyển lên đài, không bao lâu, sau bình phong, liền có thanh âm trẻ tuổi bắt đầu kể.
“Thủy quỷ, người trẻ tuổi, lão đầu trồng nho.”
“Tựa như có chút thú vị.”
Câu chuyện người trẻ tuổi kể rất thú vị, một khách nhân đã đứng dậy, chuẩn bị rời khỏi, sau khi đứng nghe chốc lát, lại ngồi xuống, hơn nữa thêm một ấm trà.
Lý Mộ lúc ở huyện Dương Khâu đã thăm dò rõ, thích nghe chuyện, nghe khúc, nghe diễn, thật ra đều có một nhóm nhỏ hẹp.
Rượu thơm không sợ ngõ nhỏ sâu, chỉ cần có chuyện, khúc, kịch hay, được số ít khách nhân tán thành, bọn họ truyền miệng nhau, không cần tới vài ngày, danh tiếng Vân Yên các sẽ gây dựng ra.
Chi nhánh trà lâu quận thành, từ khách nhân một bàn tay cũng đếm được, đến giai đoạn đỉnh cao hơn phân nửa vị trí ngồi đầy, chỉ dùng năm ngày.
Một ngày này, trong quán trà càng ngồi đầy khách, bởi vì hai ngày qua, một câu chuyện thuyết thư tiên sinh kia kể, đã kể đến phần đặc sắc nhất.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình, sau bình phong, thuyết thư tiên sinh trẻ tuổi chậm rãi mở miệng.
“Lần trước kể đến, Trương Lư Nhi muốn Thái bà bà mang Đậu Nga gả cho hắn không được, bỏ thuốc độc ở trong canh, muốn độc chết Thái bà bà, kết quả độc chết lầm vợ hắn. Trương Lư Nhi quay sang vu cáo Đậu Nga, huyện lệnh hoa mắt ù tai kia, nhận chỗ tốt của Trương Lư Nhi, mang án này làm thành án oan, muốn mang Đậu Nga xử trảm.”
Vụ án oan Đậu Nga cảm động thiên địa này, tác động tiếng lòng rất nhiều khách nhân, làm dân chúng tầng dưới chót, bọn họ đối với cảnh ngộ của Đậu Nga có thể cảm động lây, cũng bức thiết hy vọng có người có thể vì nàng mở rộng chính nghĩa, trừng trị tà ác.
“Kẻ lương thiện nghèo túng mệnh ngắn, tạo ác hưởng phú quý lại thọ lâu. Thiên địa cũng sợ cứng rắn mà bắt nạt mềm, thì ra cũng xuôi dòng đẩy thuyền như vậy. Đất, ngươi chẳng phân biệt được tốt xấu như thế nào? Trời, ngươi nhìn lầm hiền ngu uổng làm trời!”
“Trước khi Đậu Nga chết, đã phát ra ba lời thề nguyện, máu nhuộm lụa trắng, trời giáng tuyết lớn, đại hạn ba năm, nàng bi phẫn kêu khóc, cảm động ông trời, trên không pháp trường, bỗng nhiên mây đen dày đặc, sắc trời đột nhiên tối đi, mặt trời chói chang của tháng sáu biến mất, bầu trời run rẩy bay xuống những bông tuyết lông ngỗng, huyện quan kinh sợ, mệnh lệnh đao phủ lập tức hành hình, chỗ đao qua, đầu người rơi xuống đất, một bầu máu nóng của Đậu Nga, quả nhiên thẳng tắp phun lên vải trắng treo cao cao, không có một giọt nào rơi xuống đất, ba năm từ đó về sau, cảnh nội huyện Sơn Dương hạn hán không mưa.”
Hết chương 223.