Chương 277. Sinh nghi
Sở Giang Vương khom người nói: “Thiên Huyễn đại nhân tuệ nhãn như đuốc, tiểu quỷ tư chất ngu dốt, đã dừng lại ở U Hồn cảnh rất lâu, mưu tính năm năm, chính là vì cơ hội hôm nay.”
Lý Mộ lạnh lùng nói: “Đáng tiếc ngươi chọn nhầm chỗ rồi.”
Sở Giang Vương ngẩng đầu, chấn động nói: “Vì sao?”
Lý Mộ nhìn lòng đất, nói: “Dưới đáy quận thành Bắc quận, lấy sinh khí dân chúng một thành, trấn áp một tuyệt thế hung quỷ cảnh giới thứ bảy, ngươi nếu hiến tế dân chúng một thành này, hung quỷ kia mất đi trấn áp, sẽ phá trận mà ra, đến lúc đó, cho dù ngươi thành công thăng cấp, cũng sẽ trở thành chất dinh dưỡng của hắn.”
Sở Giang Vương kinh hãi nói: “Thế mà có việc này, vì sao ta không biết?”
Lý Mộ hừ lạnh một tiếng, nói: “Ý của ngươi là, bổn tọa đang lừa ngươi?”
Sở Giang Vương lập tức nói: “Tiểu quỷ tuyệt đối không có ý này.”
Lý Mộ liếc hắn, từ từ nói: “Ngươi đương nhiên không biết, bởi vì trong đó đề cập đến một bí mật viễn cổ của Ma Tông ta, cho dù là mười đại trưởng lão, cũng không phải tất cả đều biết được.”
“Năm đó, vì phòng ngừa hung hồn kia làm hại, Thái tổ hoàng đế tự mình mang hung hồn kia phong ấn ở đây, lấy sinh khí mười vạn dân chúng quận thành trấn áp, nếu là hung hồn đó phá phong ấn mà ra, ngay cả bổn tọa cũng phải tránh đi mũi nhọn.”
Lý Mộ vừa phải sắm vai Thiên Huyễn Thượng Nhân, còn vừa phải vắt hết óc bịa chuyện lừa dối Sở Giang Vương, lúc nào cũng có phiêu lưu bị gã nhìn thấu.
Dù sao, Sở Giang Vương sở dĩ không dám hành động thiếu suy nghĩ, là vì kiêng kị Thiên Huyễn Thượng Nhân.
Một khi gã phát hiện, Lý Mộ chỉ là một tên hàng giả Tụ Thần cảnh, chỉ sợ sẽ lập tức trở mặt.
Một tên U Hồn cảnh giới thứ năm đỉnh phong, Lý Mộ căn bản không có khả năng chiến thắng.
Hắn chỉ có thể kéo dài thời gian trình độ lớn nhất, kéo dài tới lúc vài tên cường giả cảnh giới thứ năm từ huyện Dương Khâu chạy tới.
Sắc mặt Sở Giang Vương lúc sáng lúc tối, hắn không phải hoài nghi lời của “Thiên Huyễn đại nhân”, chỉ là hắn mưu tính năm năm, chính là vì hôm nay, vì đột phá đến cảnh giới thứ sáu, trở thành trưởng lão, không phải dưới người khác nữa, thời khắc mấu chốt, muốn hắn cứ như vậy từ bỏ, hắn không cam lòng!
Lý Mộ nhìn ra Sở Giang Vương không cam lòng, một mặt bức bách tiếp, chỉ sợ sẽ hiệu quả ngược lại.
Hắn chắp hai tay sau lưng, thản nhiên nói: “Bổn tọa có thể giúp ngươi, phong ấn hung hồn kia nửa canh giờ, nhưng bổn tọa có một điều kiện.”
Sở Giang Vương lập tức nói: “Thiên Huyễn đại nhân mời nói!”
Nếu là Thiên Huyễn Thượng Nhân ù ù cạc cạc giúp hắn, trong lòng Sở Giang Vương nhất định sẽ nâng lên cảnh giác cực cao, Thiên Huyễn Thượng Nhân lấy âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan mà trứ danh, tuyệt đối sẽ không hào phóng như vậy, nói không chừng đã mang hắn cũng tính kế vào.
Điều kiện hắn đưa ra, ngược lại khiến Sở Giang Vương có điều yên tâm.
Lý Mộ nhìn Sở Giang Vương, từ từ nói: “Bổn tọa muốn ngươi sau khi tấn thăng, đến dưới trướng bổn tọa làm việc.”
Sở Giang Vương mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Nhưng thánh quân đại nhân nơi đó…”
Lý Mộ phất tay nói: “U Minh nơi đó, bổn tọa tự sẽ nói cho hắn một tiếng, ngươi cho rằng U Minh sẽ vì một thủ hạ, trở mặt với bổn tọa sao?”
Sở Giang Vương lập tức nói: “Tiểu vương nguyện ý dốc sức khuyển mã vì đại nhân!”
Đối với hắn mà nói, chuyện quan trọng nhất, chính là tấn thăng cảnh giới thứ sáu, về phần sau khi tấn thăng, còn phải khuất dưới người khác, cũng phải xem khuất là loại người nào.
U Minh Thánh Quân cũng chỉ là cảnh giới thứ sáu bình thường, hắn tự nhiên không muốn làm việc dưới trướng y, nhưng Thiên Huyễn Thượng Nhân, rất nhanh có thể thăng cấp Siêu Thoát, có thể góp sức cho cường giả Siêu Thoát, ngược lại là cơ duyên của hắn.
Lý Mộ chậm rãi hướng trung tâm quận thành đi đến, nói: “Hung hồn kia bị trấn áp ở dưới quốc miếu, bổn tọa sẽ dạy ngươi một trận pháp, trận này có thể vây khốn tạm thời hồn này nửa canh giờ, nửa canh giờ sau, y sẽ thoát vây mà ra, đến lúc đó, ha ha, chính là chuyện quan phủ Bắc quận cùng Phù Lục phái đau đầu.”
Sở Giang Vương ôm quyền nói: “Đại nhân cao minh!”
Lý Mộ vừa dứt lời: “Trận này tuy lợi hại, nhưng…”
Sở Giang Vương vội vàng hỏi: “Nhưng cái gì?”
Lý Mộ nói: “Nhưng cần hồn lực đám tiểu quỷ kia dưới trướng ngươi, ngươi sẽ không không nỡ bỏ chứ?”
Sở Giang Vương không chút do dự nói: “Tiểu vương lập tức đi làm.”
Hắn vươn bàn tay, trong lòng bàn tay bùng nổ ra một lực hút cường đại, tiểu quỷ phụ cận bị lực hút này xé rách, ùn ùn bay về phía bàn tay Sở Giang Vương, ở trong những tiếng kêu gào thê thảm, hóa thành hồn lực tinh thuần, bị Sở Giang Vương hút vào thân thể.
Lý Mộ vui mừng nhìn Sở Giang Vương, nói: “Tâm địa độc ác, làm việc quyết đoán, không tệ, bổn tọa rất thưởng thức ngươi.”
Sở Giang Vương ôm quyền nói: “Đa tạ đại nhân khích lệ, tiểu vương cũng là nhận đại nhân hun đúc.”
Lý Mộ gật gật đầu, nói: “Người làm được việc lớn, phải có tâm địa tàn nhẫn, tu hành, kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu, ai thích nghi thì sinh tồn, cá lớn ăn cá nhỏ, cá nhỏ ăn tôm, trách chỉ trách bọn chúng quá yếu, kẻ yếu, không có quyền lựa chọn.”
Sở Giang Vương đối với thân phận Thiên Huyễn Thượng Nhân không hoài nghi nữa, cúi đầu nói: “Tiểu vương ghi nhớ.”
Bóng dáng hai người càng lúc càng xa, trong Vân Yên các, giọng Bạch Thính Tâm run run, nhỏ giọng hỏi: “Bên ngoài sao chưa có thanh âm?”
Ở thời khắc nguy cấp Sở Giang Vương buông xuống, Lý Mộ bỗng nhiên xuất hiện, mang bọn họ đẩy vào trong cửa hàng, đóng cửa lại, một mình đối mặt Sở Giang Vương, hắn không có khả năng là đối thủ của Sở Giang Vương, các nữ tử đã làm tốt chuẩn bị cùng chết, nhưng thời gian trôi qua rất lâu, bên ngoài cũng chưa có động tĩnh truyền đến.
Liễu Hàm Yên rốt cuộc nhịn không được, mở cửa tiệm, phát hiện bên ngoài không có một bóng người.
Sở Giang Vương không thấy nữa, Lý Mộ không thấy nữa, ngay cả các oán linh ác linh bên ngoài, tất cả cũng đều biến mất.
Trên đường không có một bóng người, đỉnh đầu là bầu trời màu máu, ngay cả ánh trăng cũng nhuộm thành màu máu, toàn bộ quận thành, đều bao phủ ở trong một tầng khủng hoảng màu máu.
Phía trước quốc miếu.
Bóng người cao lớn vĩ ngạn của Sở Giang Vương, ở trên đất trống trước quốc miếu bận rộn không ngớt.
Hắn dựa theo Lý Mộ dặn dò, trên mặt đất vẽ ra khe rãnh đan xen ngang dọc, coi là trận văn, mang hồn lực đám tiểu quỷ dưới trướng bỏ vào trong trận văn, hai tay kết ấn, trong trận văn kia bỗng nhiên tản mát ra một loại lực lượng huyền diệu, Sở Giang Vương cẩn thận cảm thụ, xác nhận đó là lực lượng phong ấn.
Hắn nhìn về phía Lý Mộ, cẩn thận hỏi: “Đại nhân, như vậy đủ chưa?”
“Đương nhiên không đủ.” Lý Mộ thản nhiên nhìn hắn một cái, nói: “Hung hồn cảnh giới thứ bảy, cho dù là ở dưới quốc miếu trấn áp mấy trăm năm, thực lực cũng vẫn cường đại như cũ, một trận pháp nho nhỏ, đã muốn trấn áp hắn, ngươi không khỏi quá mức ngây thơ rồi, mặc dù là chỉ phong ấn hắn nửa canh giờ, cũng cần dùng trận đàn phụ trợ, mấy trận pháp hỗ trợ lẫn nhau, từng vòng đan vào nhau, uy lực không nhỏ hơn Thập Bát Âm Ngục Đại Trận.”
Hết chương 277.