Chương 287. Một nhà đoàn viên (2)
Huyền Độ đặt một tay ở trên vai Lý Mộ, tra xét một phen thương thế trong cơ thể hắn, phát hiện thương thế của hắn quả nhiên đã khỏi hẳn, gật đầu cười nói: “Một khi đã như vậy, chúng ta vẫn là sớm đi tìm Bạch đại ca. Hắn đã đợi gần hai mươi năm, đừng để cho hắn đợi thêm nữa.”
Tiểu Ngọc tạm thời cũng ở lại quận thành, Lý Mộ nói với Liễu Hàm Yên: “Ta đi chỗ Bạch đại ca trước, muộn nhất ngày mai có thể trở về.”
Liễu Hàm Yên gật gật đầu, nói: “Ta ở nhà chờ ngươi.”
Lý Mộ cùng Huyền Độ rời khỏi, Liễu Hàm Yên trở về phòng, ngồi ở trước bàn, ánh mắt dần dần thất thần.
Đêm qua lúc Sở Giang Vương giáng xuống, loại cảm giác cực kỳ vô lực đó, lần nữa từ trong lòng tràn ra.
Lúc đó, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Giang Vương bắt đi tỷ muội Bạch Ngâm Tâm, ở lúc Lý Mộ một mình đối mặt Sở Giang Vương, nàng cũng chỉ có thể tránh ở trong cửa hàng, lo lắng cho Lý Mộ.
Ngoài ra, nàng cái gì cũng không làm được.
Nàng trầm mặc một lát, vươn bàn tay, trong lòng bàn tay lẳng lặng đặt một khối linh ngọc.
Bắc quận, một ngọn núi vô danh.
Trong băng động, Huyền Độ đưa tay để ở bả vai Lý Mộ, Lý Mộ cái trán tràn đầy mồ hôi, toàn lực thúc giục pháp lực, đưa hào quang màu vàng vào quan tài băng.
Quan tài băng này kháng cự phật quang, nhưng lại không kháng cự hồn lực, Bạch Yêu Vương vừa mới lấy ra hồn lực Sở Giang Vương cùng mười tám quỷ tướng, liền bị hút vào trong quan tài, chỗ hồn lực này, dần dần bị nữ tử trong quan tài băng hấp thu, gương mặt vốn tái nhợt đến cực điểm của nàng dần dần khôi phục một tia hồng nhuận.
Bạch Ngâm Tâm đứng ở bên cạnh Lý Mộ, từ trong lòng lấy ra một cái khăn tay màu trắng, cẩn thận giúp hắn lau hết mồ hôi wro trán.
Bạch Thính Tâm nhìn nhìn, cũng lấy ra một cái khăn tay màu xanh, giúp hắn lau mồ hôi bên tóc mai.
Nữ tử trong quan tài đang chủ động hấp thu hồn lực vô chủ, theo hồn phách của nàng càng lúc càng ngưng thực, tác dụng phật quang có thể tạo được cũng càng lúc càng lớn.
Bạch Yêu Vương nhìn mặt nữ tử trong quan tài, vẻ mặt khẩn trương đến cực điểm.
Lông mi nữ tử rung động không thôi, rốt cuộc ở một khắc nào đó chậm rãi mở ra.
Bạch Yêu Vương kích động nói: “Nhã Nhi!”
Nắp quan tài băng chậm rãi mở ra, nữ tử từ trong quan tài ngồi dậy, mờ mịt trong ánh mắt dần dần biến mất, chậm rãi nhìn về phía Bạch Yêu Vương, lẩm bẩm: “Phu quân…”
Lý Mộ cùng Huyền Độ rời khỏi băng động đúng lúc. Một lát sau, mấy bóng người từ trong hang đi ra, nữ tử đầu mọc hai sừng hướng Lý Mộ cùng Huyền Độ chân thành thi lễ, nói: “Ra mắt hai vị tiểu thúc.”
Huyền Độ chỉ mỉm cười, Lý Mộ cũng cười nói: “Đều là huynh đệ nhà mình, đại tẩu không cần đa lễ.”
Mặt Bạch Yêu Vương lộ ra nụ cười, nói: “Nếu không phải Nhị đệ Tam đệ, ta cùng Nhã Nhi chỉ sợ không có duyên gặp lại, vợ chồng chúng ta thi lễ, các đệ nhất định phải nhận.”
Hai người nắm tay hướng Lý Mộ cùng Huyền Độ khom mình hành lễ, Bạch Yêu Vương lại nói với tỷ muội Bạch Ngâm Tâm: “Các con cũng cùng nhau cảm ơn hai vị thúc thúc.”
Hai tỷ muội đành phải hành lễ nói: “Cảm ơn hai vị thúc thúc.”
Hai tay Lý Mộ làm động tác nâng, cười nói: “Chúc mừng đại ca một nhà đoàn viên.”
“Đều là nhờ phúc các đệ.” Bạch Yêu Vương cười cười, nói: “Hôm nay là ngày tốt, để chúng ta uống cho sảng khoái.”
Pháp lực Lý Mộ tuy tăng lên nhanh, nhưng tửu lượng vẫn là bình thường, sau khi uống mấy chén với Thanh Ngưu tinh hổ yêu, cả người đã có chút ngất ngây.
Đây không phải rượu bình thường, bên trong ẩn chứa linh khí, uống có thể tăng trưởng pháp lực, lại cũng không thể dùng pháp lực tỉnh rượu.
Bạch Thính Tâm từ một bên chạy tới, rót đầy chén rượu của Lý Mộ. Lý Mộ xua tay, nói: “Không uống được nữa.”
Bạch Thính Tâm bưng chén rượu, đưa đến bên miệng Lý Mộ, nói: “Rượu này là hầu thúc thúc dùng linh quả sản xuất, uống có thể tăng trưởng pháp lực, uống nhiều một chút, uống nhiều một chút.”
Không bao lâu, Lý Mộ liền gục ở trên bàn, không nhúc nhích.
Bạch Thính Tâm đỡ Lý Mộ dậy, nói với Bạch Yêu Vương: “Phụ thân, Lý Mộ thúc thúc uống say rồi, con dìu thúc ấy đi nghỉ ngơi.”
Bạch Yêu Vương phất phất tay, nói: “Tam đệ tửu lượng thật sự là một lời khó nói hết, đi đi!”
Trên mặt Bạch Thính Tâm hiện ra một nụ cười gian kế thực hiện được, cõng Lý Mộ, tới một căn nhà trúc.
Nàng đặt Lý Mộ ở trên một cái giường có rèm màn màu xanh, cúi đầu nhìn nhìn, chỉ cảm thấy khuôn mặt này nhìn thế nào cũng đẹp, thật không dễ gì trút hắn quá chén, lần này không có ai khác ở đây, nàng có thể muốn làm gì thì làm rồi.
Bạch Thính Tâm bỉu môi, ghé đến bên miệng Lý Mộ, bỗng nhiên cảm giác tai đau xót, quay đầu, bất mãn nhìn Bạch Ngâm Tâm, hỏi: “Tỷ, tỷ làm gì?”
Bạch Ngâm Tâm véo tai của nàng, kéo nàng ra khỏi bên giường, nói: “Tỷ làm gì, muội còn muốn hỏi. Muội đang làm gì?”
“Muội đang hôn hắn mà.” Bạch Thính Tâm vẻ mặt như lẽ đương nhiên, “Tỷ không thấy sao?”
Bạch ngâm lòng dạ nói: “Làm nữ nhân, ngươi còn có hay không một điểm cảm thấy thẹn tâm?”
Bạch Thính Tâm nói: “Ta không phải nhân.”
Bạch ngâm lòng dạ ngực phập phồng một chút, lại nói: “Ngươi không phải nói, hắn cũng không gì hơn cái này, ngươi muốn đi trở thành giang hồ, kiến thức càng nhiều nam nhân sao?”
“Ta phát hiện ta sai lầm rồi” Bạch Thính Tâm nói: “Ra mắt càng nhiều nam nhân, ta mới phát hiện, hay là hắn tốt, có năng lực giúp chúng ta tu hành, có năng lực bảo hộ chúng ta “
Bạch Ngâm Tâm nói: “Muội mới gặp được mấy nam nhân?”
Bạch Thính Tâm lắc đầu nói: “Muội mặc kệ, dù sao muội đã thề, ai cứu chúng ta, muội gả cho người đó.”
Bạch Ngâm Tâm khuyên nhủ: “Cảm tình là chuyện của hai người, dưa hái xanh không ngọt, muội như vậy không được.”
Bạch Thính Tâm không sao cả nói: “Quản hắn ngọt hay không ngọt, muội hái trước nói sau.”
“Muội đi ra cho ta!” Bạch Ngâm Tâm véo tai của nàng, đưa nàng ra khỏi phòng, thuận tay đóng lại cửa phòng, nói: “Muội còn như vậy, ta liền nói cho cha, để ông phạt muội bế quan, mười năm sau lại ra!”
“Mười năm!” Bạch Thính Tâm bỗng nhiên nhìn nàng, hỏi: “Tỷ có phải muốn nhốt muội, sau đó một mình ăn mảnh hay không?”
Bạch Ngâm Tâm cả giận nói: “Ta thấy muội là ngứa da rồi, hôm nay ta phải quản giáo muội hẳn hoi.”
Khi Lý Mộ tỉnh lại thời, phát hiện mình nằm ở trên một cái giường mềm mại, trên người đắp chăn, có mùi trên người Bạch Thính Tâm.
Hắn mơ hồ nhớ, đêm qua, Bạch Thính Tâm tựa như luôn trút say hắn, Lý Mộ uống không ít, sau đó đã xảy ra cái gì, hắn cũng không biết.
Lý Mộ bị dọa giật mình, vội vàng từ trên giường ngồi dậy, phát hiện mình quần áo đầy đủ, không có chỗ nào không đúng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xem ra con rắn kia mặc dù có chút điên, nhưng còn chưa tới mức phát rồ.
Hắn sau khi rời giường, cửa phòng từ bên ngoài mở ra, Bạch Ngâm Tâm bưng tới nước ấm cho hắn, Bạch Thính Tâm đặt đồ ăn sáng lên bàn.
Hết chương 287.