Chương 290. Chuông đạo
Nàng vốn không phải tính tình cam nguyện tránh ở sau lưng nam nhân nhận người ta bảo hộ, chuyện Sở Giang Vương, kích thích đến nàng thật sâu, thậm chí khiến nàng không tiếc làm ra quyết định tạm thời chia ly với Lý Mộ.
Một năm thời gian, nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, đã không thể thay đổi, Lý Mộ nghĩ nghĩ, nói: “Vậy ta mỗi tháng đi Bạch Vân sơn thăm nàng một lần.”
Quận thành cách Bạch Vân sơn không tính là quá xa, một đi một về, cộng thêm thời gian ôn tồn, nhiều nhất ba năm ngày, mỗi tháng ba năm ngày nghỉ, quận thừa đại nhân là không thể không phê.
Liễu Hàm Yên bóp vỡ ngọc phù, nháy mắt sau, Ngọc Chân Tử liền xuất hiện ở trong sân.
Nàng nhìn Liễu Hàm Yên, hỏi: “Nghĩ xong chưa?”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Trở thành đệ tử Phù Lục phái, có thể thành thân không?”
Ngọc Chân Tử gật gật đầu, nhìn Lý Mộ, nói: “Có thể, ngươi thậm chí có thể cùng hắn cùng nhau tiến vào tông môn, đáng tiếc, triều đình Đại Chu hẳn là sẽ không đồng ý.”
Trước kia Huyền Chân Tử từng mời Lý Mộ, nhưng Lý Mộ từ chối.
Lúc đó, hắn nếu là từ đi công chức, bái vào Phù Lục phái, vẫn là không có lực cản gì.
Nay đã khác xưa, sau khi trải qua chuyện Tiểu Ngọc, Lý Mộ bây giờ, là đại sứ tuyên truyền hình tượng triều đình, không có khả năng tùy tùy tiện tiện gia nhập tông môn như vậy nữa.
Sau khi hiểu biết được những thứ này, Liễu Hàm Yên lại nói với Ngọc Chân Tử: “Con có thể ở lại vài ngày không?”
Ngọc Chân Tử nói: “Con muốn đi khi nào, thì đi lúc đó.”
Ngọc Chân Tử đối với Liễu Hàm Yên cực kỳ khoan dung, bản thân nàng cũng là thuần âm chi thể, đối với loại thể chất này quen thuộc nhất. Liễu Hàm Yên theo bà tu hành, tự nhiên là tốt nhất, mấy chục năm kinh nghiệm của bà, có thể cho Liễu Hàm Yên bớt đi rất nhiều đường vòng.
Theo bà tu hành, thậm chí so với song tu cùng Lý Mộ càng thích hợp nàng hơn.
Đương nhiên, tình huống tốt nhất vẫn là, nàng theo Ngọc Chân Tử tu hành một năm, sau khi tạo cơ sở tốt, trở về song tu với Lý Mộ.
Ly biệt ngắn ngủi, chỉ là vì gặp nhau tốt hơn, một năm mà thôi
Lý Mộ chỉ có thể dùng lý do như vậy để an ủi mình.
Sau khi Ngọc Chân Tử rời khỏi, Liễu Hàm Yên nắm tay Lý Mộ, nói: “Mấy ngày nay, chàng tận khả năng hấp thu cảm xúc của ta, ngưng tụ ra một phách cuối cùng.”
Lý Mộ lúc này mới biết mục đích nàng cố ý lưu lại vài ngày.
Hắn ôm Liễu Hàm Yên, thở dài: “Sao nàng ngốc như vậy.”
Liễu Hàm Yên lắc đầu nói: “Lúc chàng một mình đối mặt Sở Giang Vương, không phải cũng rất ngốc sao?”
Ba ngày sau, Liễu Hàm Yên phải theo Ngọc Chân Tử đi Bạch Vân sơn. Liễu Hàm Yên cho Vãn Vãn hai lựa chọn, Vãn Vãn do dự rất lâu, vẫn là tính đi theo nàng.
Liễu Hàm Yên cũng cho Tiểu Bạch lựa chọn, nàng lựa chọn ở lại bên cạnh Lý Mộ.
Lý Mộ ôm Tiểu Bạch, xoa xoa đầu của nàng, nói: “Một năm sau này, cũng chỉ có hai chúng ta sống nương tựa lẫn nhau.”
Tiểu Bạch dùng đầu dụi dụi ở ngực Lý Mộ, nói: “Ta sẽ luôn theo ân công.”
Tiểu Bạch trừ làm bạn Lý Mộ, còn có một nhiệm vụ.
Chính là cam đoan bên người Lý Mộ, trừ chính nàng, không thể có hồ ly tinh khác.
Đây là nhiệm vụ Liễu Hàm Yên cho nàng.
Sau khi Liễu Hàm Yên rời khỏi, việc của Vân Yên các, liền phải do Trương Sơn một tay phụ trách.
Mấy ngày nay, hắn đã hoàn toàn dung nhập nhân vật chưởng quầy.
Theo Liễu Hàm Yên nói, Trương Sơn rất có thiên phú kinh thương, đối với sổ sách càng đặc biệt mẫn cảm, rõ ràng chưa từng đọc sách, khứu giác ở phương diện này, so với tiên sinh phòng thu chi cao minh nhất còn sâu sắc hơn.
Lúc cùng nhau uống rượu với Trương Sơn Lý Tứ, Lý Mộ từ trong miệng Lý Tứ bất ngờ biết được, Trần Diệu Diệu cũng muốn đi Phù Lục phái tu hành. Nàng dựa vào quan hệ của Trần quận thủ, nghe nói Trần quận thủ cùng một trưởng lão của mạch thứ ba kết giao tâm đầu ý hợp.
Lý Mộ kinh ngạc nói: “Nàng nỡ rời khỏi ngươi?”
Ngày thường Trần Diệu Diệu bất cứ lúc nào cũng dính lấy Lý Tứ, nghe được tin tức này, Lý Mộ thậm chí so với nghe được Liễu Hàm Yên muốn đi Bạch Vân sơn còn bất ngờ hơn.
Lý Tứ lắc lắc đầu, nói: “Buổi tối ngày đó, ở trước mặt Sở Giang Vương, chúng ta không có bất cứ sức chống trả gì. Diệu Diệu nói, nàng phải tu hành thật tốt, về sau trở về bảo vệ ta.”
Trương Sơn gặm giò heo, lắc đầu nói: “Cô nương này thật ngốc.”
“Ăn móng giò của ngươi đi.” Lý Mộ liếc hắn, nói: “Ngươi biết cái gì, cái này gọi là yêu.”
Lý Tứ thương hại nhìn Trương Sơn một cái, lắc đầu nói: “Nói chuyện này với hắn làm gì, hắn đời này hẳn là sẽ không hiểu.”
Bốn ngày sau, Bạch Vân sơn, Bạch Vân phong.
Bạch Vân phong là mạch thứ nhất tổ đình Phù Lục phái, cũng là một mạch thực lực mạnh nhất, Bạch Vân phong thủ tọa Ngọc Chân Tử, tu vi đã tới Động Huyền đỉnh phong, trong cùng thế hệ, chỉ hơi kém hơn chưởng giáo chân nhân.
Lý Mộ lần này cũng theo Ngọc Chân Tử tới cùng, đây là hắn lần đầu tiên đến tổ đình Phù Lục phái, sau khi nhận rõ sơn môn, ngày sau lại đến, liền ngựa quen đường cũ.
“Ra mắt thủ tọa sư bá.”
Đỉnh Bạch Vân phong, trong một tòa đạo cung, mấy ông bà lão ùn ùn hướng Ngọc Chân Tử hành lễ.
Lý Mộ đứng ở trong điện, nhìn các cao thủ Tạo Hóa này, lúc lại nhìn hướng Ngọc Chân Tử, hầu như có thể xác định, tuổi của bà, tuyệt đối ở trăm tuổi trở lên.
Ngọc Chân Tử nắm tay Liễu Hàm Yên, nói với mọi người: “Đây là đệ tử bổn tọa lần này xuống núi mới thu.”
Nói xong, nàng lại nói với Liễu Hàm Yên, “Những người này đều là sư huynh sư tỷ của ngươi.”
Liễu Hàm Yên nhìn mấy người tóc trắng xoá, hành lễ nói: “Liễu Hàm Yên ra mắt các vị sư huynh sư tỷ “
Mấy người sau khi ngẩn ra một chớp mắt, lập tức nói: “Liễu sư muội không cần đa lễ, không cần đa lễ.”
Lý Mộ trước khi đến, cũng chưa ý thức được một điểm này.
Ngọc Chân Tử ở Phù Lục phái bối phận cực cao, ngang hàng với chưởng giáo, còn ở trên trưởng lão Tạo Hóa cảnh các đỉnh núi.
Trở thành đệ tử của Ngọc Chân Tử, ý nghĩa nàng ngang hàng với trưởng lão các đỉnh núi, so với Lý Thanh và Hàn Triết đám đệ tử trẻ tuổi này cao hơn cả một thế hệ, nếu là Hàn Triết cùng Lý Thanh về sau gặp nàng, còn phải xưng hô một tiếng sư thúc.
Sau khi giới thiệu nhau một phen, Ngọc Chân Tử nói: “Hàm Yên mới đến Bạch Vân phong, các ngươi ai có thời gian, dẫn nó ở trên núi làm quen một chút.”
Một bà lão nói: “Đệ tử vừa lúc rảnh rỗi.”
Liễu Hàm Yên cùng các sư huynh sư tỷ so với nàng không biết lớn hơn bao nhiêu tuổi hiển nhiên rất không quen, vội vàng kéo Lý Mộ đi ra khỏi đạo cung.
Một đệ tử trẻ tuổi từ bên ngoài đi vào, khi nhìn thấy nàng, ngẩn ra một phen, nghi hoặc hỏi: “Vị sư muội này là mới tới sao, nhìn có chút xa lạ.”
“Càn rỡ!”
Một tiếng quát từ bên trong truyền đến, đệ tử trẻ tuổi kia nhìn một lão giả, run giọng nói: “Sư, sư phụ.”
Hết chương 290.