Chương 400. Sủng thần (1)
Ngũ phẩm Thần Đô lệnh, ở trong triều có cũng được mà không có cũng không sao, ngày nào đó không vào triều có thể cũng không ai chú ý tới.
Nhưng Trung Thư xá nhân, chính là nòng cốt Trung Thư Tỉnh, đại bộ phận chính sự của Đại Chu, đều là sáu vị Trung Thư xá nhân thảo luận quyết sách, có thể đảm nhiệm Trung Thư xá nhân, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai đều là đầu sỏ một phương trên triều đình.
Hai người đi vào Trung Thư Tỉnh, khi xuyên qua hành lang dài phía bên phải, một nam tử trẻ tuổi, từ trong nha phòng một bên đi ra.
Nam tử để râu ngắn, bộ dạng anh tuấn, nhìn chỉ ngoài ba mươi tuổi, khóe mắt có mấy nếp nhăn, cho thấy tuổi của hắn, cũng không trẻ tuổi như nhìn thoáng qua.
Nhưng nếp nhăn này mang đến một tia tang thương, lại cũng chưa giảm bớt sức quyến rũ của hắn, ngược lại, kết hợp khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của hắn, ngược lại lại tăng thêm cho hắn vài phần khí chất.
Đều là nam nhân, hơn nữa là nam nhân anh tuấn, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy nam tử trung niên này, Lý Mộ không thừa nhận cũng không được, người này cực có khí chất.
Cùng là trung niên, Trương Xuân thì mỡ màng hơn nhiều, trên thân người này không có một tia cảm giác mỡ, đi ở trên đường, đại khái có thể làm một bộ phận thiếu nữ cùng thiếu phụ si cuồng.
Loại khí chất thuộc về nam nhân trưởng thành này, là thứ trước mắt Lý Mộ còn chưa có.
Lưu Nghi dừng bước, hướng nam tử chắp tay, nói: “Thôi thị lang.”
Nam tử nhìn nhìn Lý Mộ bên cạnh hắn, hỏi: “Hắn là người nào?”
Trung Thư Tỉnh làm nha môn cơ yếu, nắm giữ đều là công việc chính trị cơ yếu, có bốn điều lệnh cấm quy định, cấm rò rỉ, cấm trì hoãn, cấm cẩu thả, cấm quên lầm, càng không cho phép người ngoài quan ngoài tiến vào. Lưu Nghi giải thích: “Đây là Lý Mộ Lý đại nhân, là chúng ta mời đến cùng nhau chế định chính sách khoa cử.”
“Lý Mộ.”
Nam tử nhìn Lý Mộ một cái, trong mắt hiện ra một tia lạ, chưa nói gì nữa, xoay người đi vào nha phòng.
Hai người tiếp tục đi về phía trước, Lưu Nghi giải thích: “Đây là Thôi thị lang, hôm qua vừa mới về Thần Đô, bởi vậy không biết Lý đại nhân.”
“Thôi thị lang?” Lý Mộ dừng bước, hỏi: “Thôi thị lang nào?”
Lưu Nghi nói: “Trung Thư Tỉnh chỉ có một Thôi thị lang, chính là Trung Thư tả thị lang Thôi Minh, phò mã Vân Dương công chúa.”
Lý Mộ trầm mặc một lát, giật giật khóe miệng, nói: “Thôi thị lang à, ngưỡng mộ đại danh đã lâu...”
Lưu Nghi bất ngờ nói: “Lý đại nhân cũng biết Thôi thị lang sao?”
Lý Mộ trước khi đến Thần Đô, Thôi thị lang liền rời khỏi, thẳng đến hôm qua mới trở về, hắn không có lý do biết Thôi thị lang.
Lý Mộ cười nói: “Đương nhiên biết, bản quan đến từ Bắc quận, Thôi thị lang từng ở Bắc quận làm huyện lệnh một đoạn thời gian, đến nay Bắc quận còn lưu lại truyền thuyết của hắn.”
“Khó trách.” Lưu Nghi tựa như là nghĩ tới cái gì, giật mình nói: “Thôi thị lang dung mạo tuấn lãng, tư thế oai hùng vĩ ngạn, nơi đi qua, vô số nữ tử vì hắn si cuồng. Không ngờ được hắn đến Thần Đô lâu như vậy, Bắc quận còn có người nhớ tới hắn.”
Lý Mộ trước kia đối với Thôi Minh chỉ là có nghe nói, hôm nay thấy, mới biết được hắn vì sao có thể mượn dùng nữ nhân, một đường lên thẳng mây xanh.
Người này bộ dạng khí chất đều tốt, nếu là ở đời sau, màn huỳnh quang xuất đạo, rất dễ dàng hấp dẫn được một đám fan nữ, sau lưng gọi “Chồng ơi” “Chồng ơi”.
Từ xưa đến nay, mọi người theo đuổi đối với giá trị nhan sắc là không thay đổi, mặc kệ là thiếu nữ hay là thiếu phụ, đều rất khó ngăn cản loại khí chất này.
Sở phu nhân, con gái Cửu Giang quận thủ, cùng với Vân Dương công chúa, đều luân hãm trong tay hắn.
Lý Mộ muốn mượn dùng miệng Lưu Nghi, nghe được càng nhiều tin tức có liên quan Thôi Minh, lộ ra một vẻ mặt hóng hớt, nói: “Nghe nói Thôi thị lang từng có mấy lần hôn nhân...”
Lưu Nghi gật đầu nói: “Ta cũng nghe nói, Thôi thị lang ban đầu là con rể Cửu Giang quận thủ, về sau Cửu Giang quận thủ cấu kết Ma Tông, bị Thôi thị lang trong lúc vô ý phát hiện, Thôi thị lang quân pháp bất vị thân, hướng triều đình tố giác nhạc phụ của mình, cả nhà Cửu Giang quận thủ đều bị tiên đế hạ lệnh xử tử, chỉ có Thôi thị lang, bởi vì tố giác có công, ngược lại được điều đến Thần Đô...”
Hắn lắc lắc đầu, nói: “Con gái Cửu Giang quận thủ, chính là thê tử kết tóc của hắn, Thôi thị lang cũng ác được...”
Lý Mộ hỏi: “Vân Dương quận chúa cùng Thôi thị lang, lại là như thế nào đến với nhau?”
Lưu Nghi nghĩ nghĩ, nói: “Thôi thị lang lúc ấy là chủ thư, đảm nhiệm chức vụ ở Trung Thư Tỉnh, Trung Thư Tỉnh ở trong cung, Vân Dương công chúa cũng thường xuyên vào cung, hai người có thể là trùng hợp quen biết, về sau phò mã của Vân Dương công chúa chẳng hiểu sao chết bất đắc kỳ tử, qua nửa năm, Thôi thị lang trở thành phò mã mới, ở trong mười năm sau đó, từ chủ thư thăng làm Trung Thư xá nhân, vài năm trước, lại thăng nhiệm tả thị lang...”
Lý Mộ còn muốn hỏi nhiều chi tiết hơn nữa, Lưu Nghi đã dẫn hắn đi vào một phòng làm việc, hướng mấy người trong phòng giới thiệu: “Các vị, Lý đại nhân đến rồi...”
Năm vị quan viên trong phòng làm việc, có bốn người đứng lên, hướng Lý Mộ ôm quyền chào.
Lưu Nghi giới thiệu cho Lý Mộ: “Đây là năm vị Trung Thư xá nhân khác, từ trái sang, phân biệt là Chu Hùng Chu đại nhân, Vương Sĩ Vương đại nhân, Trương Hoài Lễ Trương đại nhân, Tống Lương Ngọc Tống đại nhân, Tiêu Tử Vũ Tiêu đại nhân...”
Lưu Nghi sau khi lần lượt giới thiệu, Lý Mộ biết được, năm người này, là mấy vị xá nhân còn lại của Trung Thư Tỉnh, công việc quan trọng trong Trung Thư Tỉnh ngày xưa, đều là do bọn họ xử lý.
Sáu người này, tham dự quyết sách đại bộ phận việc lớn quốc gia, tuy những quyết sách này có khả năng bị Môn Hạ Tỉnh bác bỏ, nhưng bọn họ, không thể nghi ngờ là người hiểu biết đại sự quốc gia nhất, một điểm này, ngay cả nữ hoàng cũng không bằng được.
Sáu người đều là trung niên, Lưu Nghi khoảng ba mươi tuổi, nhìn là nhỏ tuổi nhất trong đó.
Ánh mắt Lý Mộ đảo qua ở trên người Chu Hùng, trong năm người, vừa rồi có bốn người chào hỏi với hắn, chỉ có người này ngồi ở trên ghế, không chút nhúc nhích.
Lưu Nghi ho nhẹ một tiếng, nói: “Chu đại nhân, chúng ta phụng mệnh nữ hoàng, tụ tập một chỗ, hy vọng Chu đại nhân có thể lấy đại cục làm trọng, buông xuống ân oán ngày xưa, cùng nhau bàn bạc việc khoa cử...”
Lý Mộ hỏi: “Hắn có thù với ta?”
Lưu Nghi đi đến bên cạnh Lý Mộ, ghé tai nhỏ giọng nói: “Chu Hùng đại nhân, là thúc thúc của Chu Xử.”
Lý Mộ lúc này mới biết, khó trách rõ ràng là lần đầu tiên gặp, hắn lại thấy Chu Hùng có chút quen mắt, người này và Chu Đình bộ dạng có chút tương tự, cũng không biết là lão Nhị hay là lão Tam trong bốn huynh đệ Chu gia.
Hết chương 400.