Chương 440. Huyễn Cơ
Mùi thơm trên người nữ tử này, là mùi thơm Lý Mộ chưa từng ngửi, không phải mùi hoa, cũng không phải hương thảo hương liệu, đây là một loại mùi thơm cơ thể độc đáo, lúc ở Thần Đô, Lý Mộ buổi tối mỗi ngày ngửi loại mùi thơm cơ thể này đi vào giấc ngủ, sao có thể không biết, nàng là thiên hồ nhất tộc giống với Tiểu Bạch?
Mùi thơm trên thân hai người, mặc dù có khác biệt rất lớn, nhưng cho Lý Mộ cảm giác, tuyệt đối sẽ không sai.
Sắc mặt nữ tử dịu đi một chút, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nói: “Ta không tin, ngươi chỉ dựa vào mùi thơm, có thể đoán ra ta có vấn đề...”
Lý Mộ chỉ vào nấm sắc thái sặc sỡ trong giỏ trúc của nàng, nói: “Muốn sắm vai tiểu cô nương hái nấm, cũng phiền ngươi chuyên nghiệp một chút, có ai sẽ cố ý chạy đến trong núi hái nấm độc?”
Sau khi bị Lý Mộ vạch trần, nữ tử kia dứt khoát không diễn tiếp nữa.
Nàng ném cái giỏ trúc kia xuống, bĩu môi, nói: “Cánh rừng vớ vẩn gì vậy, mọc cây nấm cũng có độc...”
Sắc mặt Lý Mộ đã hoàn toàn trầm xuống, giữ khoảng cách với hồ yêu này, lớn tiếng hỏi: “Yêu nghiệt lớn mật, ngươi đóng giả nữ tử nhân loại, dụ dỗ ta tới đây, rốt cuộc có ý như thế nào?”
Tu vi hồ yêu này, Lý Mộ thế mà không thể nhìn thấu, yêu khí trên người nàng tản mát ra cực kỳ cường đại, ít nhất cũng là cảnh giới năm đuôi.
Câu dẫn nam tử, hấp thụ dương khí, đều là kỹ xảo yêu hồ ba đuôi thường dùng, linh hồ năm đuôi, đã có thể bằng với tu hành giả nhân loại cảnh giới thứ năm, dương khí cùng tinh huyết hồn phách của nhân loại, tác dụng đối với các nàng tu luyện cực kỳ bé nhỏ.
Nữ tử cười mị hoặc, nói: “Có người mời ta tới giết ngươi, xem khuôn mặt tuấn tú này của ngươi, da non thịt mềm, ta cũng không đành lòng xuống tay đâu, nếu không như vậy, ngươi gia nhập Mị Tông chúng ta, ta có thể không giết ngươi, trở về cũng có thể báo cáo kết quả công tác...”
Nghe được tên “Mị Tông”, Lý Mộ khẽ biến sắc.
Giống với Thi Tông của Thiên Huyễn Thượng Nhân, Hồn Tông của U Minh Thánh Quân, Mị Tông cũng là một trong ma đạo thập tông, nghe nói người Mị Tông đều là tuấn nam mỹ nữ, hơn nữa đều sở trường thần thông mị hoặc, là tổ chức quan trọng ma đạo dùng để thu thập, thăm dò tình báo.
Người có thù oán với Lý Mộ đều ở Thần Đô, Thần Đô rốt cuộc là ai có cấu kết với ma đạo, có thể mời được sát thủ Mị Tông?
Thôi Minh, Chu Đình, Lại bộ Thị Lang, Hộ bộ viên ngoại lang...
Lý Mộ đếm một chút, phát hiện người hắn đắc tội quá nhiều, căn bản không có cách nào xác định ai là phía sau màn sai sử, trừ phi hỏi con hồ ly trước mắt này.
Sau đó hắn nhìn nữ tử trước mắt, hỏi: “Là ai mời ngươi tới giết ta?”
Nữ tử nhẹ nhàng lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Cái này không thể nói cho ngươi, trừ phi ngươi theo ta trở về...”
Lý Mộ nói: “Vậy thì xem ngươi có bản lãnh này hay không.”
Nữ tử cười quyến rũ, nói: “Vậy cho ngươi kiến thức một chút bản lãnh của tỷ tỷ đi...”
Theo trên mặt nàng lộ ra nụ cười, tâm thần Lý Mộ nháy mắt rung động, nhưng hắn trải qua Tiểu Bạch khảo nghiệm nhiều, rất nhanh đã phục hồi tinh thần lại, sau khi mặc niệm Thanh Tâm Quyết, mị thuật của hồ yêu liền hoàn toàn vô dụng đối với hắn.
Mị thuật mất đi hiệu lực, nữ tử bất ngờ nói: “Khó trách ngươi lá gan lớn như vậy, quả nhiên có chút bản lãnh.”
Trên hai tay nàng xuất hiện hai thanh đoản kiếm, cười nói: “Ngươi đã không muốn, vậy ta liền đánh tới khi ngươi muốn...”
Vừa dứt lời, trước mắt Lý Mộ liền mất đi bóng người của nàng.
Hắn lập tức thi triển Đấu tự quyết, thân thể theo bản năng nâng kiếm ngăn cản, đấu với hồ yêu dùng đoản kiếm này. Hai thanh đoản kiếm trong tay nàng, hiển nhiên cũng không phải binh khí bình thường, có thể chống chọi với Thanh Huyền kiếm, mà không chút tổn hại.
Không chỉ có thế, năng lực cận chiến của nàng cũng cực kỳ xuất chúng, thân pháp linh hoạt, tốc độ cực nhanh, nếu không phải tác dụng của Đấu tự quyết, dưới sự áp sát, Lý Mộ nhất định không phải đối thủ của nàng.
Trong lòng Lý Mộ kinh ngạc, trong lòng hồ yêu này càng thêm chấn động.
Công kích của nàng tuy sắc bén, nhưng Lý Mộ phòng ngự kinh người tương tự, vô luận nàng từ phương hướng nào công kích, hắn đều có thể dễ dàng ngăn lại, hơn nữa còn cho nàng một loại cảm giác kín không lọt gió, không chút sơ hở.
Không chỉ có thế, hắn chỉ là một tu hành giả Thần Thông cảnh, pháp lực trong cơ thể lại tựa như lấy không hết dùng không kiệt, thúc giục thiên giai pháp khí thời gian dài như thế, pháp lực trong cơ thể hắn, lại không có một chút bộ dáng tiêu hao, quả thực quỷ dị.
Cận chiến với hồ yêu này, Lý Mộ tuy không chịu thiệt, nhưng cũng rất khó chiếm chút lợi thế nào.
Vì thế hắn chủ động rút lui, ném ra mấy lá bùa.
Tử Tiêu Lôi Phù, kiếm phù ùn ùn xuất hiện, hồ yêu tay bắt pháp quyết, ở ngoài thân thể xuất hiện một vòng bảo hộ pháp lực, mặc kệ là Tử Tiêu Thần Lôi hay kiếm phù, đều không thể đột phá phòng hộ của nàng.
Lý Mộ lại dùng ra một chiêu ngàn vạn bóng kiếm, cũng vẫn như cũ bị nàng phòng ngự được.
Tuy đã tiến vào Thần Thông, nhưng Lý Mộ ở trên pháp lực vẫn không thể so sánh với cảnh giới thứ năm, toàn lực ra tay, cũng chỉ có thể đánh hòa thực lực cảnh giới thứ năm bình thường, đối với tu hành giả cảnh giới thứ tư mà nói, đây đã là chiến lực không thể tưởng tượng, nhưng vô luận thế nào, hắn vẫn không thể chiến thắng hồ yêu trước mắt.
Lý Mộ trái lại có chiêu thức dẫn tới thắng lợi, hắn còn có một lá bùa thiên giai, có thể triệu hồi một vị kim giáp thần binh, có thể dễ dàng trấn áp yêu tinh này, nhưng lá bùa đó là dùng một lần, dùng ở trên thân nàng, không khác đại pháo đánh muỗi, giết gà dùng dao mổ trâu, lãng phí vô ích một con bài chưa lật giữ mạng.
Hồ yêu đứng ở nơi xa, dùng ánh mắt nhìn bảo bối để nhìn Lý Mộ, nói: “Ta thừa nhận ta đã đánh giá thấp ngươi, ngươi nếu là gia nhập Mị Tông, ta liền nói cho ngươi, là ai muốn giết ngươi...”
Lý Mộ không để ý hắn nữa, tâm niệm một lần nữa khẽ động, Thanh Huyền kiếm từ trong tay hắn bay ra, hóa thành một luồng hào quang, hướng về hồ yêu bắn nhanh đi.
Hồ yêu ném ra hai thanh đoản kiếm, ở không trung chiến đấu quấn chân Thanh Huyền kiếm, cười nói với Lý Mộ: “Vô dụng, ngươi không phải đối thủ của ta...”
Vù...
Nàng vừa dứt lời, trong tay Lý Mộ, một tia sáng bắn ra lần nữa, nháy mắt đã bay tới trước thân thể của nàng.
Ánh sáng vàng kia hóa thành một sợi dây thừng màu vàng, căn bản không cho hồ yêu kia thời gian phản ứng, đã mang nàng trói chặt.
Nháy mắt bị dây thừng kia trói chặt, pháp lực trong cơ thể hồ yêu, cũng không cách nào vận chuyển nữa.
Keng!
Mất đi chủ nhân khống chế, hai thanh đoản kiếm kia từ không trung rơi xuống đất, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Hồ yêu biến sắc, cố sức giãy giụa vài cái, lại phát hiện sợi dây thừng này càng giãy dụa càng chặt, đã khiến nàng cảm thấy đau đớn, nàng bị đau, lập tức ngừng giãy dụa.
Hết chương 440.