Đại Chu Tiên Lại

Chương 474. Không có đáp lại (2)

Chương 474. Không có đáp lại (2)

Phụ nhân dùng ánh mắt điên cuồng nhìn Lý Mộ, nói: “Lần này để ngươi chạy thoát, lần sau, không biết ngươi còn có vận khí như vậy hay không.”
Lý Mộ cũng nhìn nàng, cười nói: “Câu này, cũng là điều ta muốn nói với ngươi, lần này xem như vận khí của ngươi, có lần sau nữa, ngươi đoán Chu gia còn có thể lấy ra một tấm miễn tử kim bài bảo vệ ngươi hay không?”
Lý Mộ tuy đang mỉm cười, nhưng ánh mắt lại nhìn tới mức trong lòng nàng phát lạnh.
Phụ nhân không dám nhìn thẳng hắn nữa, dời tầm mắt, vội vàng đi vào tòa phủ đệ kia.
Trong phủ đệ, một nữ tử chào đón đỡ nàng, nói: “Mẹ, ngài muốn tới, sao cũng không nói trước một tiếng, con bảo Trang Vân phái người đi đón ngài...”
Một nam tử cũng đi lên đón, hướng nàng hành một lễ, nói: “Tiểu tế (con rể) bái kiến nhạc mẫu đại nhân.”
Phụ nhân nói: “Ta tới nơi này, là có một việc, tìm Trang Vân hỗ trợ.”
Nam tử đó khẽ nhíu mày, nụ cười trên mặt lại càng thêm rạng rỡ, hỏi: “Nhạc mẫu đại nhân có gì dặn dò, cứ nói là được.”
Phụ nhân nghiến răng nói: “Các con cũng biết, Xử nhi chết thảm trong tay Lý Mộ tên độc ác đó, cha con nhẫn tâm, không báo thù cho Xử nhi, đáng thương ta thế đan lực bạc, chỉ có thể trơ mắt nhìn kẻ ác đó tiêu dao ở Thần Đô. Trang Vân là Đại Lý tự thiếu khanh, nhất định có cách báo thù cho đệ đệ con...”
Nam tử cười nói: “Nhạc mẫu đại giá quang lâm, vào nội viện nghỉ ngơi trước đi.”
Phụ nhân hỏi: “Vậy chuyện đệ đệ con...”
Nam tử nói: “Nhạc mẫu đại nhân mở miệng, tiểu tế làm sao dám không nghe, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi vào nói sau.”
Hắn đón phụ nhân đi vào, lúc đi vào nội viện, môi hơi giật giật, nhưng chưa phát ra thanh âm gì.
Sau khi đi vào nội viện, phụ nhân nhìn nam tử, đang muốn mở miệng, một hạ nhân bỗng nhiên vội vã từ bên ngoài xông vào, nói: “Đại nhân, không xong rồi, người Đại Lý tự tới, nói trong tự xảy ra việc gấp, tự khanh đại nhân bảo ngài lập tức đi qua...”
Nam tử nhìn nhìn phụ nhân kia, khó xử nói: “Bản quan bây giờ không có tiện...”
Hạ nhân đó nói: “Ta thấy người nọ vẻ mặt vội vàng, tựa như là có chuyện rất quan trọng, nếu chậm trễ việc lớn, chỉ sợ tự khanh sẽ trách tội...”
Nam tử mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, đành phải nhìn về phía phụ nhân, nói: “Nhạc mẫu đại nhân, thật sự là không khéo, Đại Lý tự đột phát việc gấp, cần tiểu tế xử lý, tiểu tế đi chút là về...”
Dứt lời, hắn liền bước ra khỏi nội viện.
Cho đến khi đi ra khỏi cửa phủ, bước chân hắn mới chậm lại, nói với hạ nhân kia: “Ngươi ở nhà, bà ta khi nào đi, khi đó đến Đại Lý tự cho ta biết.”
Hạ nhân đó hỏi: “Nếu bà ta không đi thì sao?”
Nam tử nói: “Lát nữa bảo người ta ra đường mua một bộ đệm chăn, đưa đến Đại Lý tự. Đại Lý tự năm xưa tồn đọng quá nhiều án, bản quan kế tiếp, sợ là phải ở Đại Lý tự rồi...”
...
Khi Lý Mộ về nhà trong, nhìn thấy nữ hoàng cũng có mặt, Tiểu Bạch đang dạy nàng làm sủi cảo.
Đây là một điểm hắn rất hâm mộ nữ hoàng, hai người đồng thời bãi triều, nàng lại luôn tới nhà sớm hơn Lý Mộ, Lý Mộ từ trong cung về nhà, cần xuyên qua hai con đường, nàng chỉ cần một ý niệm.
Nữ hoàng là thiên tài tu hành, năng lực học tập tự nhiên cũng không tầm thường.
Cờ tướng là Lý Mộ dạy nàng, nhưng nàng chỉ dùng non nửa canh giờ, đã có thể giết hắn quăng mũ cởi giáp, chuyện làm sủi cảo này, Tiểu Bạch làm mẫu cho nàng vài lần, nàng có thể gói có hình có dạng rồi.
Nàng sau khi học xong, Tiểu Bạch tỏ ra rất có cảm giác thành tựu, nói: “Muội lát nữa sẽ dạy Chu tỷ tỷ nấu sủi cảo, về sau tỷ muốn ăn, có thể ở trong nhà mình gói.”
Chu Vũ buông sủi cảo trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Tỷ tỷ không có nhà.”
Tiểu Bạch đầu tiên là ngẩn ra một phen, sau đó liền cười nói: “Chu tỷ tỷ về sau có thể mang nơi này coi là nhà của tỷ, đợi Liễu tỷ tỷ cùng Vãn Vãn tỷ tỷ trở về, chúng ta cùng nhau làm sủi cảo...”
Lý Mộ có thể hiểu được cảm thụ của nữ hoàng, nói từ trên trình độ nào đó, bọn họ là cùng một loại người.
Bọn họ đều có một căn nhà không thể quay về.
Nhà nữ hoàng vẫn còn, chỉ là cái nhà đó, đối với nàng mà nói, đã có thân tình, không tính là nhà.
Nhà của bản thân Lý Mộ, là thật sự không trở về được.
Cảm nhận được cảm xúc Lý Mộ bỗng nhiên hạ thấp, Chu Vũ nghi hoặc nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Lý Mộ lắc lắc đầu, cười nói: “Không sao.”
Đau buồn chỉ là chốc lát, nếu là bây giờ cho hắn hai lựa chọn, trở về thế giới quen thuộc, hoặc là ở lại chỗ này, Lý Mộ sẽ không chút do dự lựa chọn cái sau.
Ở một thế giới khác, hắn sớm đã không có gì vướng bận, thế giới này, không chỉ có thể khiến hắn thực hiện giấc mộng lúc còn bé, cũng có rất nhiều người khiến hắn vướng bận.
Mấy ngày qua, số lần nữ hoàng tới nơi này tăng lên rõ ràng, hơn nữa thời gian nán lại cũng càng ngày càng lâu.
Trên buổi chầu, nàng là nữ hoàng cao cao tại thượng, uy nghiêm vô cùng.
Bãi chầu sớm, nàng chính là tỷ tỷ nhà bên Chu Vũ, cùng Tiểu Bạch cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đi dạo phố, cùng nhau tu bổ vườn hoa, chỉ sợ cho dù là triều thần thấy, cũng không thể tin được, bọn họ ở trên đường nhìn thấy chính là nữ hoàng bệ hạ.
Theo ngày khoa cử tới gần, không khí Thần Đô, cũng dần dần khẩn trương hẳn lên.
Học sinh đến từ các nơi hội tụ ở nơi này, bọn họ sắp tham gia một cuộc thi có khả năng thay đổi vận mệnh nửa sau cuộc đời bọn họ, mỗi người đều rất quý trọng cơ hội một lần này.
Nhất là đối với những người không phải xuất thân danh môn vọng tộc, quan lại quyền quý mà nói, đây là cơ hội duy nhất bọn họ có thể thay đổi vận mệnh, hơn nữa có thể tỏa bóng mát cho hậu bối.
Đây là cơ hội nữ hoàng bệ hạ cho bọn họ.
Khách sạn nơi nào đó của Thần Đô, Lý Mộ đang làm huấn luyện trước cuộc thi cho Lý Tứ.
Tuy hắn tham gia khoa cử, có hiềm nghi vừa đá bóng vừa thổi còi, nhưng không tham gia khoa cử, hắn cũng chỉ có thể làm bộ đầu cùng ngự sử, ở trên triều đường làm việc cho nữ hoàng, cũng có rất nhiều hạn chế.
Mấy ngày này, bởi vì khoa cử tới gần, các khách sạn Thần Đô, buôn bán kiếm lãi đầy chậu đầy nồi.
Cho dù là tăng giá mấy lần, phòng cũng cung không đủ cầu.
Một khách sạn hẻo lánh rời xa hoàng thành, phòng lầu hai nơi nào đó, bốn bóng người vây quanh bên cạnh bàn, mắt nhìn chằm chằm một tấm gương đồng đặt trên bàn.
Một người dùng máu tươi ở trên gương đồng viết một phù văn phức tạp, sau đó dùng pháp lực thúc giục, gương đồng chợt lóe sáng, cũng chưa có biến hóa lạ gì.
Trên mặt người nọ lộ ra nét nghi hoặc, nói: “Không có khả năng, vị đại nhân kia rõ ràng nói, chờ chúng ta đến Thần Đô, thúc giục pháp khí này, hắn sẽ lập tức liên lạc chúng ta. Trong ba ngày qua, chúng ta thử nhiều lần, vì sao hắn một lần cũng chưa đáp lại...”

Hết chương 474.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất