Chương 546. Hàng lâm (1)
Gã chỉ tùy ý đứng ở nơi đó như vậy, toàn thân cao thấp, không có một tia pháp lực dao động, nhìn qua không khác gì phàm nhân.
Nhưng gã nhất định sẽ không là phàm nhân, khả năng duy nhất, tu vi gã, so với Lý Mộ cao hơn hai đại cảnh giới trở lên.
Người nọ nhìn Lý Mộ, nói: “Bổn tọa ở chỗ này chờ ngươi đã lâu.”
Lý Mộ đứng trên thuyền bay, một ít ký ức thuộc về Thiên Huyễn Thượng Nhân hiện lên ở trong đầu.
Người này Lý Mộ không xa lạ, nói đúng ra, là Thiên Huyễn Thượng Nhân không xa lạ, ma đạo mười tông, không có tông chủ, lấy đại trưởng lão cầm đầu, chủ nhân Sở Giang Vương, Tống Đế Vương, Ngũ Quan Vương là người này, hắn là đại trưởng lão Hồn Tông, U Minh Thánh Quân.
Người này tuy nhìn trẻ tuổi, nhưng thật ra đã là lão quái vật tiến vào cảnh giới thứ sáu nhiều năm, thực lực ở trong cảnh giới thứ sáu, cũng thuộc về trung du.
Một lần này, gã thế mà tự mình ra tay...
Lý Mộ rất rõ thực lực của gã, đừng nói Tô Hòa không có mặt, cho dù Tô Hòa ở đây, hai người hợp thể, cũng không phải đối thủ của U Minh Thánh Quân.
Nhưng Lý Mộ cũng không lo lắng, hắn tuy đánh không lại U Minh Thánh Quân, U Minh Thánh Quân cũng không có cách nào làm gì hắn.
Có chuông đạo, mặc dù là gặp được Siêu Thoát, Lý Mộ cũng có thể đứng ở thế bất bại.
Hắn thu thuyền bay, lơ lửng ở không trung, một khắc nào đó, khí chất trên người biến đổi, thản nhiên nhìn U Minh Thánh Quân, hỏi: “Vài năm không gặp, U Minh, ngươi chẳng lẽ không nhận ra bổn tọa sao?”
Lý Mộ vừa dứt lời, U Minh Thánh Quân ở sau khi thất thần trong nháy mắt, sắc mặt biến đổi hẳn, chấn động nói: “Ngươi, ngươi là Thiên Huyễn, ngươi không phải đã hình thần câu diệt sao!”
Lý Mộ lơ lửng ở không trung, khoanh tay mà đứng, cùng U Minh Thánh Quân xa xa nhìn nhau.
U Minh Thánh Quân ở sau nháy mắt chấn động, rất nhanh đã phục hồi tinh thần, trầm giọng nói: “Thiên Huyễn hồn đăng đã tắt, đã sớm hồn phi phách tán, ngươi không có khả năng là Thiên Huyễn, ngươi đã đạt được ký ức của hắn!”
U Minh Thánh Quân quả nhiên không dễ lừa như Sở Giang Vương, ở sau khi bị gã vạch trần trong một chớp mắt, Lý Mộ quyết đoán gọi ra tấm thiên giai trung phẩm Kim Giáp Thần Binh Phù kia, sau khi phù lục thiêu đốt, ở trên không ngưng tụ ra một bóng người giáp vàng, tản ra uy áp của cảnh giới thứ sáu.
Một ý niệm của Lý Mộ, kim giáp thần binh kia liền cầm thanh kiếm khổng lồ, bay về phía U Minh Thánh Quân.
Cùng lúc đó, Lý Mộ cũng thả ra thuyền bay, hướng xa xa lao vút đi.
U Minh Thánh Quân muốn truy kích, lại bị kim giáp thần binh cản đường. Gã đứng xa xa nhìn Lý Mộ biến mất ở trong tầm mắt, vươn tay, trên tay ngưng tụ ra một cây hồn kiếm màu đen, đón đầu thanh kiếm khổng lồ màu vàng của kim giáp thần binh.
Trên thuyền bay, Lý Mộ toàn lực thúc giục bảo vật này, hướng về phía trước nhanh chóng bỏ chạy.
Cho dù hắn bây giờ đã khác xa ngày xưa, nhưng cường giả cảnh giới thứ sáu, với hắn mà nói, vẫn là một ngọn núi cao không thể vượt qua.
U Minh Thánh Quân ở trong cảnh giới thứ sáu, thực lực cũng thuộc loại trung du, kim giáp thần binh kia, xét đến cùng không phải cường giả cảnh giới thứ sáu thật sự, linh lực trong phù lục cũng có hạn, ngăn trở gã không được bao lâu.
Dọc theo đường đi, Lý Mộ tuy gặp không ít người trong ma đạo, nhưng hắn lại không ngờ, thế mà ngay cả U Minh Thánh Quân cảnh giới thứ sáu, đại trưởng lão một tông cũng đưa tới.
Lấy thực lực hắn bây giờ, cảnh giới thứ sáu trở xuống, một mình hắn có thể chống đỡ, vì tôi luyện năng lực thực chiến của mình, Lý Mộ cũng chưa truyền tin Bạch Vân sơn, một đường đánh tới đây, vô luận là đối với thần thông đạo pháp, hay là đối với vận dụng võ đạo phù lục, hắn đều càng thêm thuần thục.
Nhưng U Minh Thánh Quân ra tay, một mình hắn không trêu vào nổi.
Lý Mộ thúc giục thuyền bay, hướng phía trước cấp tốc phi hành non nửa canh giờ, một khắc nào đó, hắn từ phía sau, lần nữa cảm ứng được một khí tức cường đại.
“Ngươi chạy không thoát...”
Thanh âm âm trầm của U Minh Thánh Quân từ phía sau truyền đến.
Vừa dứt lời, một trường mâu do khí đen ngưng tụ, từ phía sau bắn nhanh đến, giống như đang không ngừng vượt qua không gian, tốc độ nhanh hơn thuyền bay, chỉ thẳng Lý Mộ trên thuyền bay.
Lý Mộ huýt gió một tiếng, ngoài thân thể, nháy mắt bao phủ một cái chuông khổng lồ.
Keng!
Trường mâu khí đen hung hăng đánh vào trên cái chuông khổng lồ, phát ra một tiếng vang điếc tai, trường mâu trực tiếp sụp đổ, trong vòng trăm trượng chung quanh, cát bay đá chạy, cây cối bị nhổ cả rễ, luồng khí thật lớn còn đang hướng về chung quanh lan tràn.
Lý Mộ ở trong chuông đạo, chưa chịu bất cứ ảnh hưởng gì, nhưng U Minh Thánh Quân bên ngoài, bóng người đã tới gần.
U Minh Thánh Quân ở ngoài chuông, chỉ có thể nhìn thấy một cái chuông khổng lồ này, thấy không rõ tình hình trong chuông.
Trên mặt gã lộ ra nét kinh nghi, gã vừa rồi ném đi một mâu kia, nhìn như tùy ý, thật ra đã là một đòn toàn lực khi pháp lực toàn thịnh của gã, trong vòng trăm trượng chung quanh, ở dưới lực phản chấn này biến thành phế tích, cái chuông này thế mà không tổn hao gì...
Trong tay gã lần nữa ngưng tụ ra một thanh hồn kiếm, hung hăng bổ vào trên chuông đạo.
Keng!
Lại là một tiếng vang điếc tai, hồn kiếm trong tay U Minh Thánh Quân tán loạn, thân thể của chính gã cũng bị chấn lùi lại mấy bước.
Phòng ngự của cái chuông này vượt quá tưởng tượng, U Minh Thánh Quân lui mười trượng, từ trong cơ thể gã trào ra vô số khí đen, khí đen ngưng tụ thành mấy con mãng xà, mãng xà vặn vẹo thân thể, lao đầu về phía cái chuông khổng lồ.
Keng! Keng! Keng!
Cùng lúc va lên cái chuông này, mãng xà tán loạn, cái chuông khổng lồ vẫn sừng sững tại chỗ, chưa tổn hại chút nào.
U Minh Thánh Quân mặt mũi âm trầm, lại thử tiến hành mấy lần công kích, vẫn chưa có kết quả, trình độ chắc chắn của cái chuông này vượt quá gã tưởng tượng, lấy lực lượng cảnh giới thứ sáu của gã, thế mà không làm gì được nó mảy may, lực phản chấn từ trên chuông truyền đến mấy lần, ngược lại khiến bản thân gã khí tức bất ổn...
Gã lần nữa đánh giá cái chuông này, rốt cuộc phát hiện cái gì, thân thể hóa thành một đám sương đen, mang cái chuông này hoàn toàn bao vây lại.
Lý Mộ đứng trong chuông, luôn quan sát nhất cử nhất động của U Minh Thánh Quân.
U Minh Thánh Quân hóa thành sương đen, hoàn toàn bao vây chuông đạo, Lý Mộ không biết gã đang làm cái quỷ gì, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn liền đã xảy ra biến hóa.
Chỉ thấy chỗ vết rạn của chuông đạo, từng tia khí đen đang từ bên ngoài thẩm thấu vào.
Lý Mộ không chút do dự lần nữa ném ra một bộ trận phù kia, mười tám kim giáp thần binh tái hiện, hình thành một phù trận, mang chuông đạo cùng sương mù đen vây ở trong trận.
Thanh kiếm lớn màu vàng trong tay một thần binh hung hăng chém về phía sương đen.
Một thần binh hai tay bấm tay niệm chú, trong sương đen có sét nổ vang.
Hai thần binh khác, một hóa thành người khổng lồ băng sương, một hóa thành người lửa khổng lồ, hướng sương đen bổ nhào tới...
Hết chương 546.