Chương 560. Triều thần chấn động (2)
“Đây, đây là có chuyện gì?”
“Ngươi còn không biết sao, nghe nói, đám người Thượng Quan thống lĩnh khi đuổi giết Thôi Minh, vô ý rơi vào bẫy của Thôi Minh, là trạng nguyên lang giúp các nàng thoát vây, bắt Thôi Minh, còn đánh giết một cao thủ Ma Tông, về sau, trạng nguyên lang liền bị Ma Tông truy nã, nghe nói Ma tông treo giải thưởng rất cao đối với hắn, đưa tới không ít cao thủ, đều bị hắn đánh chết, chỉ cảnh giới thứ năm đã đánh chết hơn hai mươi người, thậm chí có đồn đãi, ngay cả đại trưởng lão Hồn Tông, U Minh Thánh Quân cảnh giới thứ sáu, cũng chết ở trong tay hắn...”
“Cái này cũng quá khoa trương rồi, hơn hai mươi tên cảnh giới thứ năm, một tên cảnh giới thứ sáu, tu vi trạng nguyên lang, chỉ mới cảnh giới thứ tư...”
“Hắn tuy tu vi không cao, nhưng trên người khẳng định có pháp bảo bệ hạ ban cho. Ta nghe nói, ở quận Giang Âm, còn có người thấy được phân thần nữ hoàng hàng lâm, U Minh Thánh Quân kia, nhất định là chết ở trong tay phân thần của nữ hoàng...”
...
Trên triều đình, các quan viên nhao nhao nghị luận, đề tài rất nhanh đã kéo đến trên người Ma Tông cùng Lý Mộ.
Nghe nói Lý Mộ giết mấy chục cường giả cảnh giới thứ năm của Ma Tông, không ít người đều kinh ngạc đến khó có thể tin.
Hơn hai mươi tên cảnh giới thứ năm đấy. Giờ phút này trong trăm người đứng ở trên kim điện, cũng mới hơn hai mươi vị cảnh giới thứ năm, tính ra, có thể cũng không đủ Lý Mộ giết.
Đại Chu ba mươi sáu quận, quận thủ quận thừa tất cả đều là cao thủ cảnh giới thứ năm, cộng lại cũng chưa tới trăm người, nếu những người này bị Ma Tông giết hơn hai mươi người, chỉ sợ cường giả Siêu Thoát của Đại Chu, sẽ liên thủ giết đến sào huyệt Ma Tông...
Huống chi, trừ đã chết hơn hai mươi tên cảnh giới thứ năm, Ma Tông còn chết một vị đại trưởng lão phân tông, cường giả cảnh giới thứ sáu, như vậy tính ra, nếu bọn họ chỉ là giết hai vị quan nhỏ triều đình trút giận, như vậy Ma Tông đã rất lý trí rồi...
Thậm chí so với triều đình Đại Chu còn lý trí hơn.
Chiến tích như vậy, thế mà lại xuất hiện ở trên thân một tu hành giả cảnh giới thứ tư, quả thực không thể tưởng tượng, nhưng cũng từ khía cạnh chứng minh, bệ hạ rốt cuộc là sủng Lý Mộ cỡ nào.
Nàng tất nhiên cho Lý Mộ vô số phù lục cao cấp cùng pháp bảo, thậm chí không tiếc tự tổn hại tu vi, hàng lâm phân thần giúp hắn ------ đây là đãi ngộ sủng thần nên có sao, cho dù là sủng phi, cùng lắm cũng chỉ vậy nhỉ?
Từ cổ đến nay, các đế vương lấy ngu ngốc trứ danh kia, thật ra sủng yêu phi yêu hậu như vậy, đương nhiên, quốc gia bọn họ, cuối cùng đều không tránh được kết cục diệt quốc.
Ma Tông hơn hai mươi tên cảnh giới thứ năm kia, bao gồm U Minh Thánh Quân, bị tiểu tu cảnh giới thứ tư chém giết, lúc chết nhất định rất nghẹn khuất, thậm chí trong lòng một số triều thần, cũng cảm thấy bọn họ chết oan.
Bởi vì đối thủ của bọn họ không phải Lý Mộ, mà là kho báu của hoàng thất Đại Chu, trong lòng bọn họ thậm chí đoán, nếu người muốn giết Lý Mộ là Ma Tông cảnh giới thứ bảy, chỉ sợ nữ hoàng sẽ đích thân hàng lâm...
Ma Tông chết nhiều cao thủ như vậy, các triều thần chỉ là chấn động một phen.
Triều đình chết hai viên quan nhỏ thất phẩm, lại phải nghiêm tra.
Đây là nguyên tắc làm việc của triều đình.
Cung Phụng ti lần này xuất động năm cung phụng Tạo Hóa cảnh, cùng thủ quận Ngọc Sơn cùng nhau tới Ngọc huyện truy hung, đủ để nói rõ triều đình coi trọng đối với vụ án này.
Khi Lý Mộ đi ra khỏi Tử Vi điện, trong lòng rất không phục.
Hắn giết nhiều cao thủ Ma Tông như vậy, đối với triều đình mà nói, là công lao rất lớn, có một số quan viên vô liêm sỉ, thế mà còn muốn mang cái chết của hai quan viên kia quận Ngọc Sơn, tính ở trên đầu của hắn...
Cái đó và hắn có gì quan hệ, Ma Tông muốn trả thù, hắn cũng không ngăn được...
Nhưng, nếu là hai quan viên kia, thật là bởi vì Ma Tông trả thù chết, trong lòng Lý Mộ vẫn rất băn khoăn.
Đám rác rưởi Ma Tông này, muốn báo thù, có thể tìm đến hắn, cần gì tìm người vô tội trút giận, đợi tu vi hắn tinh tiến một chút nữa, trang bị cho người Phù Lục phái một xấp thiên giai phù lục, sớm muộn gì mang sào huyệt ma đạo mười tông tận diệt...
...
Sau khi bãi triều, Chu Vũ trở lại cung Trường Nhạc.
Mai đại nhân mang theo một hộp canh đi vào, nói: “Bệ hạ, đây là canh Lý Mộ đun cho ngài, là hắn trước khi thượng triều giao cho ta, hắn còn dặn bệ hạ uống khi còn nóng.”
Chu Vũ đã ngửi thấy mùi canh cá trích đậu phụ nàng thích uống, nàng đã rất lâu chưa từng uống canh Lý Mộ tự tay đun. Mai đại nhân sau khi múc cho nàng một bát, nàng cầm thìa, uống một ngụm nhỏ.
Sau đó, lông mày nàng hơi nhíu lại, nói: “Không đúng...”
Mai đại nhân bất ngờ nói: “Sao, không dễ uống sao?”
Chu Vũ lắc lắc đầu, nói: “Hương vị dễ uống, nhưng không phải hương vị hắn làm.”
Nàng nhắm mắt, bấm ngón tay tính toán, biểu cảm trên mặt có chút phức tạp.
Lại uống một ngụm canh, nàng nhìn về phía Mai đại nhân, nói: “Vẫn là cho cô ấy một cái cáo mệnh đi...”
Mai đại nhân ngẩn ra một phen, rất nhanh đã biết nàng nói là ai, nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Vậy vòng ngọc cùng trâm vàng...”
“Không cho...”
Mai đại nhân hôm nay đến trong nhà một chuyến, mục đích khiến Lý Mộ có chút bất ngờ.
Nàng là đại biểu nữ hoàng, tiến hành phong thưởng đối với Liễu Hàm Yên.
Lý Mộ là quan viên ngũ phẩm, Liễu Hàm Yên cũng được nữ hoàng phong ngũ phẩm cáo mệnh, tuy nói cáo mệnh phu nhân phẩm cấp theo chồng, nhưng quan viên trong triều không ít, cũng không phải thê tử toàn bộ quan viên đều có thể có vinh dự như vậy.
Trong một nhà, chồng là quan viên trong triều, vợ là cáo mệnh, mới xem như thật sự tiến vào giới quyền quý.
Lý Mộ không có hứng thú gì đối với tiến vào giới này, hắn chỉ cảm thấy, bộ trang phục cáo mệnh này, mặc ở trên người Liễu Hàm Yên, có một vẻ đẹp khác.
Đám người Âm Âm cùng Diệu Diệu vừa lúc ở trong phủ, thúc giục Liễu Hàm Yên mặc vào trang phục cáo mệnh, sau đó vây quanh ở bên người nàng, vẻ mặt hâm mộ.
Cáo mệnh giống với quan viên, có phẩm cấp, có bổng lộc, đối với nữ tử mà nói, có thân phận cáo mệnh, liền tương đương bước vào hàng ngũ phu nhân.
Âm Âm nhìn trái nhìn phải, tò mò hỏi: “Cũng chỉ có một bộ quần áo này sao?”
Liễu Hàm Yên hỏi: “Còn muốn có cái gì...”
Âm Âm nói: “Cho dù là không có trang sức trân bảo quý giá, cũng nên có lụa là các thứ chứ, chỉ có một bộ quần áo, bệ hạ cũng quá keo kiệt rồi...”
Liễu Hàm Yên bảo vệ nữ hoàng nói: “Đừng nói bệ hạ như vậy, ta cái gì cũng chưa làm, đã được cáo mệnh, đây đã là bệ hạ phá lệ ban ân.”
Diệu Diệu mở miệng nói: “Tuy tỷ cái gì cũng chưa làm, nhưng tỷ phu lại làm rất nhiều chuyện, so với tỷ làm là giống nhau, qua vài ngày nữa, các ngươi chính là người một nhà thật sự rồi...”
Hết chương 560.