Chương 57. Thuyết thư lang (2)
“Trên đường cầu học, Anh Đài gặp gỡ bất ngờ thư sinh Lương Sơn Bá cũng đi Trung quận cầu học, hai người vừa gặp như đã quen từ lâu, cùng học tập thật vui, ở trên Thảo Kiều đình bốc đất làm hương, kết nghĩa “huynh đệ” ...”
Dưới đài, động tác uống trà của mấy khách nhân dần dần chậm lại.
“Nữ giả nam trang?”
“Có chút thú vị...”
“Cái này cũng nhìn không ra, nữ tử kia ngực là phẳng bao nhiêu?”
...
Tuy vị thuyết thư lang mới này, kỹ xảo không bằng thuyết thư tiên sinh khác, nhưng câu chuyện của hắn lại rất thú vị, tươi mát mà rõ nét, bọn họ sau khi thử nghe xong một đoạn, thế mà nghe lọt.
Bởi nữ chính nữ giả nam trang mà dẫn phát một loạt chuyện xưa không biết nên khóc hay cười, cũng khiến mấy người đang ngồi liên tiếp nhếch khóe miệng lên, hai khách nhân chuẩn bị rời đi, yên lặng bảo tiểu nhị thêm ấm trà.
“Thú vị.”
“Câu chuyện này mới mẻ độc đáo, cũng rất buồn cười...”
“Buồn cười là buồn cười, nhưng tựa như không có liên quan với《 Hóa Điệp 》, tên này đặt lạc đề rồi...”
Mọi người vừa nghe, vừa hứng thú thảo luận, thẳng đến lúc Lý Mộ kể đến Lương Sơn Bá đi Chúc gia cầu hôn, lại biết Chúc phụ đã mang Anh Đài gả cho Mã Văn Tài con trai quận thủ Nam quận, nhân duyên mỹ mãn, đã thành thương ảnh. Hai người ban công gặp gỡ, hai mắt đẫm lệ nhìn nhau, buồn bã mà chia tay...
Sắc mặt mấy người khách kia dần dần trở nên nghiêm túc, nhưng cũng biết, đây chính là chiêu trò những người thuyết thư kia quen dùng, muốn nâng lên thì đè xuống trước, muốn đè xuống thì nâng lên trước, sau đó câu chuyện phát triển, tất nhiên là hai người vượt qua tầng tầng trở ngại, hạnh phúc mỹ mãn sống cùng nhau...
Nhưng, sau bình phong, giọng của thuyết thư lang kia từ từ truyền đến: “Sơn Bá u buồn thành bệnh, không lâu thì chết, Anh Đài nghe thấy tin dữ của Sơn Bá, thề muốn chết cùng...”
“Chết, chết rồi?”
“Điều đó không có khả năng, quỷ hồn của hắn nhất định còn đang chờ đợi...”
“Chúc Anh Đài sẽ làm như thế nào, chẳng lẽ hai người muốn người quỷ yêu nhau sao...”
Dưới đài, mọi người mặt lộ vẻ nôn nóng, trái tim Liễu Hàm Yên cũng thắt lại.
Giờ phút này, Lý Mộ đứng ở sau bình phong, nhíu mày.
Ngay tại lúc hắn kể đến một đoạn bi tình nhất này của Lương Chúc, muốn dẫn đường tình cảm bi ai của mọi người, lại phát hiện một tia cũng không dẫn đường được.
Hắn vốn cho rằng những người này thật sự đều là ý chí sắt đá, thẳng đến lúc hắn dùng Thiên Nhãn Thông xuyên qua bình phong quan sát, mới phát hiện hầu như trên thân mọi người đều tràn ngập bi ai nhàn nhạt, chỉ là những cảm xúc bi ai đó, đều không thể bị hắn dẫn đường tới.
Mà Lý Mộ không dùng thần thông Thiên Nhãn, thì cái gì cũng không nhìn thấy.
Xuất hiện loại tình huống này, chỉ có một khả năng, đó chính là cảm xúc bi ai của bọn họ, không phải sinh ra đối với Lý Mộ.
“Tại sao có thể như vậy?” Lý Mộ chau mày, chẳng lẽ nói, cho dù là bởi vì hắn mà sinh ra cảm xúc, chỉ cần không phải nhằm vào hắn, đều không thể bị hắn dẫn đường?
Hắn sở dĩ không thể hấp thu cảm xúc bi ai của những người này, là bởi vì cảm xúc bi ai của bọn họ, nhằm vào là Lương Sơn Bá, là Chúc Anh Đài, mà không phải Lý Mộ hắn!
Vậy hắn thời gian dài như vậy chẳng phải là bận rộn vô ích?
Dưới đài, mọi người đang nghe tới chỗ khẩn trương, lại thấy sau bình phong thật lâu không có thanh âm truyền đến, nhịn không được nhao nhao thúc giục.
“Nói mau lên, kế tiếp làm sao vậy!”
“Thuyết thư đâu, ngủ rồi sao?”
“Ta tiền thưởng cũng cho rồi, tiếp tục nhanh lên!”
Hy vọng ngưng tụ Tước Âm bị vô tình dập tắt, trong lòng Lý Mộ đang buồn bực, không kiên nhẫn nói: “Phía dưới không còn nữa!”
Dưới đài lặng lẽ một chớp mắt, không khí liền ầm ầm nổ tung.
“Ngươi nói cái gì?”
“Rõ ràng còn chưa kể xong!”
“Nào có chuyện xưa chỉ kể một nửa!”
“Cẩu tặc, ngươi dám trêu chọc chúng ta!”
...
Nghe mọi người rống giận, cảm nhận được cảm xúc giận dữ mênh mông từ phía sau bình phong dẫn đường mà đến, Lý Mộ nhất thời ngẩn ra ở tại chỗ.
Cố ý cắm hoa hoa không nở, vô tâm trồng liễu liễu xanh rờn, hôm nay cảm xúc bi ai tuy chưa thu thập được, tiến độ thu thập cảm xúc phẫn nộ lại vượt qua Lý Mộ đoán trước rất nhiều.
Hắn hơi động tâm, lập tức có một chủ ý tuyệt diệu.
Lý Mộ từ sau bình phong nhảy xuống hậu trường, lớn tiếng nói: “Hôm nay hết rồi, muốn biết chuyện sau đó như thế nào, xin mời hồi sau phân giải...”
Mọi người dưới đài nghe vậy, nhất thời nổi giận.
“Khốn kiếp, quay lại cho lão tử!”
“Hôm nay không nói xong đừng nghĩ đi!”
“Dám chơi trò này, tin hay không lão tử đánh chết ngươi!”
Lý Mộ núp ở hậu đài, thở sâu, trên mặt lộ ra nét thỏa mãn.
Trước đài, có người vừa chửi mắng, vừa vịn vào cái bàn, uể oải nói: “Ai da, sao mệt như vậy, ta nghỉ ngơi trước, ai đi mang cẩu tặc kia bắt ra...”
Lý Mộ từ cửa sau Vân Yên các chuồn ra, trên mặt lộ ra biểu cảm hài lòng, chuồn thẳng về nhà mình.
Tuy thu thập cảm xúc bi ai không thuận lợi như hắn đoán trước, nhưng nếu có thể trước thông qua cảm xúc giận dữ ngưng tụ ra phách thứ hai Phục Thỉ, với hắn mà nói, cũng không tính là một chuyện xấu.
Dù sao mặc kệ một phách nào, ngưng sớm ngưng muộn đều phải ngưng, hắn một tên chó độc thân, cho dù là ngưng tụ Tước Âm, tạm thời cũng không có chỗ dùng.
Hôm nay hấp thu không ít cảm xúc giận dữ, xem như niềm vui bất ngờ, đáng giá ăn mừng. Lý Mộ hát điệu Lương Chúc, đang định xào hai món ăn ngon, khao bản thân một phen, cửa nhà bỗng nhiên bị người ta từ bên ngoài đẩy ra.
Lý Mộ bị dọa giật mình, còn tưởng là Liễu Hàm Yên tiết lộ địa chỉ của hắn, những người nghe sách kia ở quán trà giết tới cửa, nhìn kỹ, mới phát hiện chỉ có một mình Liễu Hàm Yên.
Lý Mộ thử nhìn nàng một cái, hỏi: “Có việc gì?”
Liễu Hàm Yên bước nhanh đi đến bên cạnh hắn, hỏi: “Sơn Bá bệnh chết rồi, Anh Đài thì sao, Anh Đài về sau thế nào?”
Lý Mộ còn tưởng xảy ra chuyện gì lớn, vừa rửa đồ ăn, vừa thuận miệng nói: “Khi Anh Đài bị ép xuất giá, đi đường vòng tới trước mộ Sơn Bá tế bái, ở dưới Anh Đài đau thương cảm ứng, mưa gió lôi điện mãnh liệt, phần mộ Sơn Bá nứt ra, Anh Đài nhẹ nhàng nhảy vào trong mộ, mộ khép lại, gió ngừng mưa tạnh, cầu vồng treo cao, hai con bướm từ trong phần mộ bay ra, ở nhân gian uyển chuyển bay múa “
Liễu Hàm Yên kinh ngạc nhìn hắn, khó có thể tin nói: “Anh Đài tự tử sao, Sơn Bá không sống lại?”
Lý Mộ liếc nàng một cái, nói: “Ngươi cho rằng đây là những chí quái có bài vở kia à, nói chết thì chết, nói sống liền sống?”
Liễu Hàm Yên kiên định nói: “Không được, ngươi phải để Sơn Bá sống lại, sau đó cùng Anh Đài song túc song phi.”
“Bọn họ không phải đã biến thành con bướm song túc song phi rồi sao?”
“Cái này không giống!”
“Không thay đổi.”
Thái độ Lý Mộ kiên định tương tự, không có một tia đường sống thương lượng.
Hết chương 57.