Chương 572. Tất cả có ta (2)
Lý Thanh lắc lắc đầu, nói: “Ngươi ở Thần Đô đã gây thù chuốc oán rất nhiều rồi, cái này sẽ thành chứng cớ cùng nhược điểm bọn họ công kích ngươi.”
Lý Mộ nói: “Ta sẽ để Phù Lục phái ra mặt.”
Lý Thanh ảm đạm nói: “Ta đã không phải đệ tử Phù Lục phái nữa.”
Lý Mộ vươn tay, trong lòng bàn tay chợt lóe lên ánh sáng màu trắng, một phù bài xuất hiện ở trong tay hắn.
Hắn đặt phù bài ở trong tay Lý Thanh, nói: “Bây giờ lại là rồi.”
Lý Thanh nắm phù bài, ánh mắt nhìn về phía hắn, Lý Mộ cười cười, nói: “Đoạn thời gian trước tham gia phù đạo thí luyện, thuận tay thắng được, nghĩ ngươi về sau hẳn là lại dùng đến, chỉ là không ngờ nhanh như vậy...”
“Lý đại nhân, đã đến giờ.”
Thanh âm Chu Trọng từ bên ngoài truyền đến.
Lý Mộ đứng lên, thở sâu, nhìn về phía Lý Thanh, nói: “Dưỡng thương cho tốt, chuyện khác, ngươi cũng đừng quản, tất cả có ta.”
Hắn đi đến bên ngoài phòng giam, nhìn Lý Thanh một cái thật sâu, bước ra khỏi thiên lao Hình bộ.
Chu Trọng đứng ở ngoài thiên lao, nhìn Lý Mộ, hỏi: “Ngươi quen nàng?”
Lý Mộ chưa trả lời, nói: “Ngươi tính làm như thế nào?”
Chu Trọng trầm mặc một lát, nói: “Ám sát năm mệnh quan triều đình, theo luật pháp...”
“Bớt con mẹ nó nói luật pháp với ta, Thần Đô này còn có luật pháp sao?” Lý Mộ một bầu lửa giận không chỗ phát tiết, cắn răng nói: “Quyền quý phạm pháp, kim bài đền mạng, trọng thần uổng mạng, không cửa giải oan. Ngươi nói cho ta biết, cái gì gọi là luật pháp, cái gì gọi là... Con mẹ nó... Luật pháp!”
Chu Trọng trầm giọng nói: “Đừng quên, ngươi là quan viên Đại Chu, đừng biết pháp phạm pháp, cũng đừng quên, có bao nhiêu người đang chờ ngươi phạm sai lầm, ngươi đi nhầm một bước, sẽ mất đi mọi thứ đã có được...”
Lý Mộ nhìn hắn, thản nhiên nói: “Ta không cần.”
Chu Trọng cùng ánh mắt hắn đối diện, hỏi: “Ngươi để ý cái gì?”
Lý Mộ chưa trả lời, cửa Hình bộ, một bóng người bước vào.
Lại bộ tả thị lang vừa mới bước vào Hình bộ, liền hỏi Chu Trọng: “Chu đại nhân, dư nghiệt Lý gia kia ở nơi nào?”
Đi đến trong sân Hình bộ, hắn liền ý thức được không khí trong sân có chút không đúng, bước chân đột nhiên dừng lại.
Hắn nhìn sang bên cạnh Chu Trọng, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt màu đỏ.
Lý Mộ nhìn Lại bộ tả thị lang, một trong các chủ mưu vụ án mưu hại phụ thân Lý Thanh, lửa giận tràn ngập, rốt cuộc tìm được cửa phát tiết.
Hắn tâm niệm vừa động, một lá bùa bỗng dưng xuất hiện, trên lá bùa hiện lên một luồng ánh sáng yếu ớt, phù văn tan vào thân thể Lý Mộ.
Trên thân thể hắn nháy mắt hiện ra một tầng giáp trụ màu vàng, ngay cả nắm tay cũng bị ánh sáng vàng bao bọc.
Lại bộ thị lang ý thức được không đúng, sắc mặt biến đổi hẳn, lớn tiếng nói: “Lý Mộ, ngươi muốn làm gì!”
Toàn thân Lý Mộ đều bị giáp trụ bao trùm, cắn răng nói: “Họ Trần, bản quan nhịn ngươi lâu lắm rồi!”
Vừa dứt lời, thân thể hắn xẹt qua một tàn ảnh, bay về phía Lại bộ tả thị lang.
Lại bộ tả thị lang cuống quít đón đỡ, kinh sợ nói: “Lý Mộ, ngươi điên rồi sao!”
“Bản quan là điên rồi, nhưng đều là ngươi làm hại!”
“Ngươi ngày đó làm nhục đối với bản quan, khiến bản quan sinh ra tâm ma...”
“Bản quan cùng ngươi thù gì oán gì, ngươi thế mà hãm hại bản quan như thế, cơn giận này, bản quan không nhịn được!”
“Nỗi nhục ngày đó, hôm nay bản quan phải trả lại gấp bội!”
...
Trong lòng Lại bộ thị lang kinh hãi, không ngờ gã ngày đó trào phúng, thế mà lại khiến Lý Mộ sinh ra tâm ma, điều này làm gã ngoài kinh ngạc giận dữ, lại có chút khoái ý.
Tốt nhất khiến hắn bị tâm ma xâm chiếm thần trí, biến thành một tên điên mới tốt.
Bệ hạ sẽ không sủng ái một tên điên, kết cục bị tâm ma xâm chiếm thần trí, chính là chỉ còn đường chết.
Nhưng, một tia khoái ý này trong lòng gã, rất nhanh đã biến mất không dấu vết.
Bởi vì Lý Mộ kia không biết sử dụng phù lục gì, giờ phút này biểu hiện ra chiến lực không kém gì Tạo Hóa, áp sát giao đấu, gã chỉ có thể bị động phòng ngự, ngay cả cơ hội thi triển pháp thuật cũng không có.
Trên người đã trúng mấy quyền, gã nhìn về phía Chu Trọng, lớn tiếng nói: “Chu đại nhân, ngươi còn đang chờ cái gì!”
Chu Trọng lớn tiếng nói: “Trần đại nhân, bản quan bây giờ đến giúp ngươi.”
Dứt lời, hắn phi thân lên, lại bị Lý Mộ một cước đá bay, thân thể bay vào một chỗ nha phòng, không còn xuất hiện.
Trong lòng Lại bộ thị lang biết Chu Trọng cũng không phải đối thủ của Lý Mộ, hốt hoảng hướng Hình bộ chạy đi.
Gã không tin, trước mặt đám đông dân Thần Đô, Lý Mộ còn dám ra tay đối với gã?
Sau khi Lại bộ thị lang rời khỏi, Chu Trọng từ một chỗ nha phòng đi ra, phủi phủi bụi đất trên người, một lần nữa đi vào thiên lao Hình bộ.
Trong phòng giam, Lý Thanh đứng lên nhìn hắn, hỏi: “Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
Chu Trọng nói: “Không có gì, chẳng qua là Lý Mộ cùng Trần Kiên đánh nhau.”
Lý Thanh khẩn trương nói: “Ngươi nhanh đi ngăn cản hắn...”
“Yên tâm, chỉ cần hắn không giết Trần Kiên, cuối cùng xui xẻo vẫn là Trần Kiên.” Chu Trọng nhìn Lý Thanh vẫn khẩn trương như cũ, nói: “Hắn trước kia tuy cũng thường xuyên làm một ít chuyện điên cuồng, nhưng còn có lý trí, vì ngươi, hắn ngay cả lý trí cũng mất đi, bây giờ có thể nói cho ta biết, các ngươi là quan hệ thế nào rồi chứ?”
Ở ngoài Hình bộ, đầu đường Thần Đô.
“Điên rồi, ngươi thật sự điên rồi!”
“Lý Mộ, ngươi có biết hậu quả ngươi làm như vậy không!”
“Họ Lý, bản quan sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
...
Sắc mặt Lại bộ thị lang đã từ chấn động biến thành sợ hãi, gã không ngờ, Lý Mộ thế mà thật sự dám ở đầu đường, trước mặt dân chúng Thần Đô, động thủ đối với gã.
Tên điên này, hắn chẳng lẽ không sợ triều đình chế tài sao!
Trên đường, dân chúng cũng đều nhìn mà choáng váng.
Toàn thân lập lòe ánh sáng vàng, đang đuổi đánh người nào đó, không phải tiểu Lý đại nhân, lại là ai?
Nhìn kỹ, người bị đánh kia, mặc quan phục phẩm giai cao, hình như là, hình như là Lại bộ thị lang!
Dân chúng vốn hiểu biết không nhiều đối với Lại bộ thị lang, chỉ biết là gã quyền cao chức trọng, là nhân vật quan trọng của đảng cũ, mấy ngày nay, sau khi vụ án Lý đại nhân năm đó, nội tình bị vạch trần, bọn họ mới biết, người này là chủ mưu năm đó hãm hại Lý đại nhân, bằng một “công lao” đó, từ đó về sau lên thẳng mây xanh, bây giờ đã ngồi xuống vị trí của Lý đại nhân năm đó, quả thực đáng hận đến cực điểm!
Nhìn hắn bị tiểu Lý đại nhân đuổi theo điên cuồng đánh, trong lòng dân chúng sảng khoái nói không nên lời.
“Đáng đánh!”
“Loại người này giữ lại cũng là tai họa, đánh chết cho xong!”
“Ài, đánh chết hắn, tiểu Lý đại nhân không phải cũng sẽ gặp phiền toái lớn, vẫn là tùy tiện đánh chút hả giận là được.”
“Tiểu Lý đại nhân hôm nay sao xúc động như vậy, chẳng lẽ là hắn cũng đang tỏ bất bình vì Lý đại nhân?”
Hết chương 572.