Chương 596. Theo luật đáng chém (2)
Lý Mộ nói: “Canh của ngự thiện phòng đun xong rồi, ta đi múc cho ngươi một chén...”
Chu Vũ xua tay nói: “Không cần, ta lát nữa sẽ bảo A Ly đi, ngươi đi về trước đi.”
Lý Mộ chỉ có thể mang sổ con đã xem sửa sang lại xong, lại đặt ghế dựa về chỗ cũ, nói: “Vậy thần đi về trước.”
Đi ra khỏi cung Trường Nhạc, hắn khẽ thở dài.
Hắn sở dĩ đến cung Trường Nhạc, chính là không biết đối mặt tình huống trong nhà như thế nào, cần chỉnh lại suy nghĩ một chút, nữ hoàng hiển nhiên không cho hắn cơ hội này.
Lúc này đang thời gian bữa trưa, trong hoàng cung, đám quan viên các quan nha lớn, bắt đầu kết bạn đi ra.
Một quan viên nhìn Lý Mộ từ cung Trường Nhạc đi ra, cảm khái nói: “Cái gì là sủng thần, đây là sủng thần, số lần đi tẩm cung của bệ hạ, so với số lần đi Trung Thư tỉnh còn nhiều hơn...”
Một quan viên khác nói: “Trong tay hắn cầm cái gì vậy, hình như là một quyển sổ...”
Khi ánh mắt đảo qua quyển sổ kia Lý Mộ cầm trong tay, hắn không hiểu sao rùng mình một cái, ôm cánh tay, nói: “Trời lạnh rồi, ngày mai phải mặc thêm bộ quần áo...”
Lý Mộ rời hoàng cung, đi về Lý phủ.
Đứng trước cửa phủ, hắn lại vẫn chưa cất bước tiến lên.
Hắn rất khó tưởng tượng, Lý Thanh cùng Liễu Hàm Yên đồng thời xuất hiện ở nhà, sẽ là bộ dáng thế nào.
Ở trong mắt Liễu Hàm Yên, Lý Thanh không thể nghi ngờ chính là bạn gái trước đây của Lý Mộ.
Tuy bọn họ chưa từng xác nhận quan hệ, nhưng Lý Mộ không thể phủ nhận, Lý Thanh thật là mối tình đầu của hắn.
Nếu không phải tạo hóa trêu người, buổi tối mỗi ngày ngủ ở bên người hắn, có thể là người khác.
Khi lão bà gặp được bạn gái ngày xưa, chủ nhân hiện tại của Lý phủ gặp được chủ nhân trước kia ------ hai người không đánh nhau đã không tệ rồi, chung quy không có khả năng là tình tỷ muội hoà thuận vui vẻ nhỉ?
Cửa phủ bỗng nhiên mở ra, Tiểu Bạch từ trong sân chạy ra, nghi hoặc nói: “Ân công, ngươi đứng ở cửa nhà làm gì?”
Lý Mộ xoa xoa đầu của nàng, hít sâu, bước vào cửa nhà.
Không có không khí xấu hổ trong tưởng tượng của hắn, Lý Thanh và Liễu Hàm Yên đang ngồi ở trong sân nói chuyện, đã không quá phận nhiệt tình, cũng không có quá mức xa cách.
Lý Mộ đi vào trong sân, nói: “Ta đã về.”
Không có ai để ý tới hắn, Liễu Hàm Yên nhìn Lý Thanh, hỏi: “Phòng Lý cô nương trước kia nơi nào, ta bảo Vãn Vãn giúp ngươi thu dọn.”
Lý Thanh nói: “Không cần, ta tự mình thu thập đơn giản một lần là được rồi.”
Liễu Hàm Yên lắc đầu nói: “Nơi này trước kia là nhà của ngươi, về sau cũng là nhà ngươi, ở trong nhà mình, không cần khách khí...”
Chuyện Lý Mộ lo lắng chưa xảy ra, Liễu Hàm Yên ở trên cảm tình xưa nay keo kiệt, lần này rộng lượng khoan dung khiến hắn khó có thể tin.
Thẳng đến buổi tối, khi Lý Mộ chuẩn bị đi vào phòng ngủ, vừa mới đi tới cửa, cửa phòng ngủ liền ‘rầm’ một tiếng đóng lại.
Trong phòng, Liễu Hàm Yên dịu dàng nói: “Từ hôm nay trở đi, chàng ngủ thư phòng.”
Thanh âm của nàng rất dịu dàng, nhưng lời nói ra, lại rét lạnh như là núi băng.
Đêm khuya, trên giường nhỏ của thư phòng, Lý Mộ ôm Tiểu Bạch, vuốt ve da lông bóng loáng của nàng, trong lòng mới cảm nhận được một chút ấm áp.
Cũng chỉ có nàng, mới có thể luôn đối với hắn không rời không bỏ...
Nam Uyển, phủ đệ nơi nào đó.
Trong phòng bí ẩn, truyền đến tiếng đối thoại nhỏ giọng.
“Chu Trọng hôm nay đã rời khỏi Thần Đô, bị sung quân hướng biên quận.”
“Hai vị cung phụng áp giải hắn, đều là người của chúng ta.”
“Người này không thể lưu, hắn phản bội chúng ta, cũng biết quá nhiều bí mật của chúng ta, hắn không chết, trước sau là mối họa.”
“Yên tâm đi, ta đã sớm an bài, hắn không đến được biên quận...”
...
Quận nào đó Đại Chu.
Dưới màn đêm, một luồng hào quang, từ bầu trời xẹt qua, đáp ở một chỗ đỉnh núi.
Một cung phụng nhìn Chu Trọng đứng ở đầu thuyền bay, nói: “Xuống dưới.”
Chu Trọng nhìn hoang dã mênh mông, hỏi: “Hai vị đại nhân, chẳng lẽ chúng ta hôm nay phải ăn ngủ ở nơi này?”
Tên cung phụng kia nói: “Như thế nào, ngươi một tên phạm quan, chẳng lẽ còn muốn ở khách sạn thượng đẳng?”
Hắn nhìn Chu Trọng, nhịn không được hỏi: “Ta nói Chu đại nhân, ngươi là người thông minh, vì sao phải làm loại chuyện ngu xuẩn này, bỏ Hình bộ thị lang tốt đẹp không làm, vinh hoa phú quý không hưởng, cứ phải đi phương bắc chịu chết...”
Một tên cung phụng khác không kiên nhẫn nói: “Ngươi nói lời thừa với hắn cái gì, động thủ sớm một chút, chúng ta ở bên ngoài tiêu dao khoái hoạt một đoạn thời gian, lại về Thần Đô...”
Chu Trọng nhìn bọn họ, hỏi: “Các ngươi muốn giết ta?”
Tên cung phụng kia nói: “Chu đại nhân sẽ không ngây thơ cho rằng, bệ hạ mở một mặt lưới đối với ngươi, ngươi liền không cần chịu chết sao?”
Chu Trọng thản nhiên nói: “Các ngươi đây là khi quân.”
Người nọ cười lạnh một tiếng, nói: “Giết ngươi, một đám tam muội chân hỏa đốt đến xương cốt cũng không còn, ai sẽ biết, dù sao các ngươi lũ phạm quan này, cuối cùng đều sẽ chết ở trong tay quỷ vật yêu vật.”
Chu Trọng lại hỏi: “Các ngươi thật sự muốn giết ta?”
Người nọ vươn tay, trong lòng bàn tay lơ lửng một ngọn lửa nóng cháy, vừa hướng Chu Trọng đi tới, vừa nói: “Kiếp sau, làm người thông minh đi.”
Chu Trọng nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Tội khi quân, theo luật đáng chém.”
Phốc.
Ngọn lửa trong tay tên cung phụng kia chợt tắt.
Không phải hắn hủy bỏ thi pháp, là pháp thuật của hắn, đã không có pháp lực chống đỡ.
Một khắc đó Chu Trọng vừa dứt lời, đầu cùng thân thể của hắn liền chợt chia lìa, miệng vết thương bằng phẳng như cắt, máu tươi bắn cao ba thước.
Tử vong, nguyên thần của hắn rời cơ thể, vẻ mặt tràn đầy kinh sợ, theo bản năng muốn thoát đi, lại ở trong mờ mịt cùng sợ hãi chậm rãi tiêu tán.
Trong nháy mắt, một vị cường giả cảnh giới thứ năm tiêu vong, hồn phi phách tán.
Trơ mắt nhìn đồng bạn tử vong quỷ dị, một tên cung phụng khác sắc mặt trắng bệch, không chút do dự xoay người bỏ chạy, thân thể hắn vẽ ra một luồng hào quang, rất nhanh biến mất ở bầu trời đêm.
Trên đỉnh núi, Chu Trọng mở miệng nói: “Trở về.”
Tên cung phụng đào tẩu kia cuốn ngược quay về, lại xuất hiện ở vị trí vừa rồi.
Chu Trọng nhìn hắn, hỏi: “Công vụ còn chưa xong, ngươi đi đâu?”
Thần Đô, Cung Phụng ti.
Vài tên cung phụng nhìn một ngọc bài vỡ vụn trên bàn thờ, vẻ mặt nghiêm nghị.
“Mệnh phù vỡ vụn, Mã Dực đã chết?”
“Hắn ở đâu?”
“Mã Dực cùng Trịnh Tông áp giải Chu Trọng tới nơi sung quân, chẳng lẽ là Chu Trọng giãy thoát hình cụ, giết người bỏ trốn?”
“Trịnh Tông mệnh phù vẫn ổn, sao cũng không thấy hắn truyền tin trở về?”
...
Một người vừa mới dứt lời, liền có một cung phụng bước vào, nói: “Vừa đạt được Trịnh cung phụng truyền tin, Mã Dực ở trên đường áp giải Chu Trọng, muốn giết hắn, đã bị Chu Trọng giết chết...”
Lời vừa nói ra, đưa tới một mảng xôn xao.
“Mã cung phụng vì sao muốn giết Chu Trọng?”
“Chu Trọng pháp lực bị hạn chế, hắn lại là như thế nào giết ngược lại Mã cung phụng?”
Hết chương 596.