Chương 23: Quá Đỗi Tàn Nhẫn
“Đinh, một nhân vật phản diện dối trá như thế, nhất định phải cho một tràng vỗ tay, chúc mừng túc chủ thu được không gian tùy thân. ” Tần Phong lập tức phát hiện ra không gian tùy thân, ước chừng rộng hơn ngàn mét vuông, có thể nhét đủ loại thiết bị cần thiết cho việc lữ hành, giết người phóng hỏa.
Thủy tổ cố gắng khắc chế, nhưng âm thanh lại hơi run rẩy: “Lão tổ tông biết ngươi là đứa trẻ ngoan, nhưng ngươi biết làm như vậy, thì tương lai phải đối mặt với chuyện gì không? Ngươi sẽ không có cơ hội hối hận! ”
“Ta không hối hận, kiếm tốt phải được ma luyện, hoa mai muốn thơm phải chịu lạnh, không trải qua mưa gió thì sao có thể gặp cầu vồng! ” Ánh mắt của Tần Phong thanh tịnh, nhưng lại vô cùng kiên định.
Tuy nhiên suy nghĩ lúc này của hắn lại là…5 năm! ! Ngươi biết năm năm nay, ta đã trải qua như thế nào không! Đừng có do dự nữa! ! Nhanh lên để cho ta đi đào chí tôn cốt, ta phải hoàn thành nhiệm vụ, ta muốn vô địch trùng đồng, ta không cần ở nhà làm bé ngoan, ta muốn rời thôn tân thủ, đi tìm tỷ tỷ xinh đẹp, tiểu tức phụ.
“Tốt! ! ” Thủy tổ chật vật phun ra một chữ, phảng phất đã dùng hết khí lực toàn thân.
Lão biết phương án mà Tần Phong nói là tốt nhất, có thể giảm thiểu tổn thất của toàn bộ Tần gia, cho dù tình huống xấu nhất xảy ra, thì người hy sinh cũng chỉ có một mình Tần Phong.
Nhưng nếu hắn có thể kiên trì đến ngày đó, Tần gia sẽ vì hắn mà càng thêm cường đại.
“Thủy tổ, ta van ngươi. . . . . . ”
Tần Thiên cấp bách vội vàng quỳ xuống dập đầu, bên trong ánh mắt tràn đầy cầu khẩn hèn mọn.
Gã thực sự không thể trơ mắt nhìn con trai ruột bị ngươi đuổi giết ở bên ngoài, còn chính mình thì nhất định phải trơ mắt giả vờ như không có chuyện gì, đây thật sự là một loại thống khố, quá đỗi tàn nhẫn đối với một người làm cha.
“Phụ thân yên tâm, hài nhi nhất định sẽ an toàn trở về! ” Tần Phong chạy đến đỡ lấy lão cha của mình, một tiếng phụ thân này xuất phát từ chân tâm trong suốt tám năm qua.
Đồng thời tiếng phụ thân này cũng là một lời hứa, hắn nhất định sẽ trở về và tự tay nhổ ống dưỡng khí giúp gã…Màn đêm buông xuống.
Toàn bộ Tần gia hoàn toàn yên tĩnh.
Kể từ khi tiếng chuông cảnh báo vang lên, Tần gia hủy bỏ tất cả mọi hoạt động ban đêm, mọi người đều đang bận bịu đề cao tu vi, chỉ có cường giả mới có thể sống sót trong cuộc chiến sắp tới.
Kẽo kẹt! ! Cửa phòng của Tần Hạo chậm rãi bị đẩy ra, Tần Phong rón rén đi vào.
Qua ánh trăng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn thấy nhị đệ đang ôm lấy chiếc lư nhỏ trong vòng tay, nằm ngáy o o, dáng vẻ ngây thơ, vô tà khiến người ta thật sự không nỡ xuống tay.
“Đệ đệ, ca ca cũng vì muốn tốt cho ngươi! ” Tần Phong không ngừng an ủi bản thân, hắn cũng không còn cách nào cho nên mới phải lựa chọn như vậy.
Chỉ có móc chí tôn cốt của nhị đệ, mới có thể bảo toàn sinh lực cho Tần gia, cũng để cho nhị đệ trải nghiệm được trắc trở mà mau chóng trưởng thành, đồng thời còn có thể giúp mình hoàn thành nhiệm vụ.
Quan trọng nhất là, lão cha từ đây không thể hô to, Tần Phong con ta có tư chất Đại Đế.
Làm một mà được bốn! Tha thứ cho ta, Âu Đậu Đậu ngu xuẩn! ! “Ca ca. . . . . . ”
Tần Hạo mơ hồ dụi mắt tỉnh lại, thấy Tần Phong đang đứng bên cạnh giường mình.
Y còn chưa kịp vui vẻ nhào vào trong ngực ca ca thì đã cảm nhận được một cơn đau đớn từ trước ngực, cúi đầu xuống xem xét, liền phát hiện tay của ca ca đã đâm vào trong cơ thể y.
“Ca ca. . . . . . ”
Tần Hạo khó có thể tin mà ngẩng đầu lên, thứ y nhìn thấy không còn là đại ca với nụ cười dịu dàng trên mặt, mà thay vào đó là một đại ca lãnh khốc vô tình.
“Chí tôn cốt, ta nhận! ” Tần Phong cuối cùng vẫn tâm hung ác, rút ra chí tôn cốt từ trong cơ thể của nhị đệ.
“Đinh, chúc mừng túc chủ làm thiên tuyển chi tử bị trọng thương, mạng sống như treo trên sợi tóc, thu được 80 vạn điểm phản diện! ”
“Đinh, chúc mừng túc chủ đào ra chí tôn cốt của thiên tuyển chi tử, phá hư cơ duyên của thiên tuyển chi tử, thu được một lần cơ hội rút thưởng. ”
“Đinh, chúc mừng túc chủ đào ra chí tôn cốt của thiên tuyển chi tử, hoàn thành nhiệm vụ của thiên mệnh nhân vật phản diện cấp sử thi, thu được vô địch trùng đồng! ” Liên tiếp nhận được ba thông báo ban thưởng, khiến cho Tần Phong có chút hoảng hốt.
Đồng thời, ánh mắt của hắn cũng xảy ra dị biến, con ngươi chia ra hai cái, phảng phất có thể nhìn thấu bản chất của thế giới, cũng có thể tùy thời thu hồi trùng đồng biến thành người bình thường.
Ầm! Chiếc lư nhỏ rơi khỏi tay của Tần Hạo, người cũng té ngã ở trên giường.
“Đây chính là vô địch trùng đồng! ? ” Ánh mắt của Tần Phong rơi vào chiếc lư nhỏ.
Khác với trước kia, hiện tại hắn có thể nhìn thấy một linh hồn hư nhược tồn tại bên trong, đây hẳn là lão gia gia dành riêng của nhân vật chính.
“Giả, nhất định là giả! ” Tần Hạo không ngừng giãy dụa trên giường, căn bản không tin tưởng ca ca sẽ đối xử với y như vậy.
Thế nhưng mặc kệ y không tin thì hiện thực cũng không thể thay đổi, y chỉ có thể trơ mắt nhìn ca ca cầm lấy chí tôn cốt, cũng không quay đầu lại mà rời đi.
Về phần chiếc lư nhỏ, Tần Phong không có lấy.
Không nói trước lão gia gia có nhận hắn làm chủ hay không, coi như tán thành thì hắn cũng không cần.
Hệ thống của hắn hung mãnh hơn lão gia gia này rất nhiều, tốt nhất cứ để lại cho nhị đệ.
Một khối xương cốt thay lão gia gia, hắn vẫn kiếm lời! Sau khi Tần Phong rời đi, bên trong chiếc lư nhỏ phát ra một tiếng thở dài, “Trùng đồng vốn là con đường vô địch, cần gì phải mượn cốt của người khác! ” Nói xong.
Lư nhỏ lóe ra một đạo ánh sáng nhu hòa, bắt đầu trị thương cho Tần Hạo.
Lúc này ——Phụ mẫu của Tần Phong đang ở trong phòng.
“Không cần, không cần. . . . . . ”
Vân Tịch Nguyệt nghe xong vận mệnh của hai đứa con trai, thì vừa khóc lóc vừa lắc đầu.
Cầu khẩn Tần Thiên không thể để như vậy, người làm mẫu thân như nàng không thể trơ mắt nhìn nhi tử chịu khổ bên ngoài.
Hắn mới tám tuổi a! ! Hắn vẫn còn con nít! ! Hơn nữa chân tướng sự tình còn không thể nói cho đệ đệ Tần Hạo, theo lý thuyết tương lai nàng có thể sẽ nhìn thấy hai đứa con trai chém giết lẫn nhau, đây là một loại chuyện quá đỗi tàn nhẫn đối với một người mẹ.