Chương 3: Con Ta Có Tư Chất Đại Đế! !
A đánh! ! Tần Phong cảm thấy nhị đệ nhà mình có vẻ lại không thành thật, y nâng chân nhỏ lên, đá vào mặt của hắn.
“Đinh, phát hiện thiên tuyển chi tử đạp túc chủ, thu lại 10 điểm nhân vật phản diện…” Bởi vì trước mắt Tần Phong còn đang phát triển trong bụng mẹ, không đến mấy lần liền uể oải suy sụp, chỉ có thể gọi hệ thống chuẩn bị tu luyện tam thập tam thiên tạo hóa quyết.
“Đinh, bắt đầu tu luyện tam thập tam thiên tạo hóa quyết! ” Ầm ầm! ! Trong chốc lát, một cỗ tin tức khổng lồ giống như thủy triều tràn vào tâm trí của Tần phong, kinh mạch trong cơ thể đều hiện ra trong đầu, công pháp vận chuyển huyền bí giống như khắc sâu vào đầu óc hắn, muốn quên cũng quên không được.
“Môn công pháp này rất lợi hại sao! ? ” Trước mắt Tần Phong còn chưa biết hệ thống tu luyện của thế giới Hoang Cổ này, tự nhiên cũng không thể phân biệt được công pháp tốt xấu, do đó hắn chỉ có thể dựa theo phương pháp trong đầu mà bắt đầu tu luyện.
Oanh! ! Tần Phong lập tức ổn định lại, cả ngươi hoàn toàn tiến vào tĩnh lặng.
Năng lượng từ bốn phía bị hút vào cơ thể giống như cuồng phong, nhị đệ trốn tại một góc xó xỉnh trong bụng mẹ, bị hù đến run lẩy bẩy.
“Tiểu gia hỏa cuối cùng cũng an tĩnh! ” Gia chủ phu nhân của Tần gia, Thánh nữ của Thái Bạch tiên sơn, một trong Tam Đại thánh địa, ánh mắt Vân Tịch Nguyệt tràn đầy sự yêu thương, vô cùng dịu dàng mà vuốt ve bụng tròn của chính mình.
Vừa rồi, tiểu gia hỏa rất nghịch ngợm, khiến cho nàng mệt mỏi không thôi.
“A! ! ” Đột nhiên Vân Tịch Nguyệt cảm thấy có điều không thích hợp, tiểu gia hỏa trong bụng lại đang hấp thu linh khí, hơn nữa còn hấp thu rất có quy luật, giống như đang tu luyện loại công pháp gì đó.
Công pháp phối hợp! ! Trong đầu Vân Tịch Nguyệt hiện lên bốn chữ lớn, nét sung sướng trên khuôn mặt cơ bản không có cách nào che giấu.
Công pháp tại Hoang Cổ chia thành 6 đẳng cấp, từ thấp đến cao là Hoàng, Huyền, Địa, Thiên, Cấp Thánh và Cấp Thần.
Bốn đẳng cấp Thiên , Địa, Huyền, Hoàng đều là võ học do tông sự sáng chế, người tu luyện có thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn.
Ở trên cấp Thánh và cấp Thần, người tu luyện cần phải cảm ngộ được quy luật của trời đất thì mới có thể sáng chế.
Tuy nhiên, không ai ngoại trừ người khai sáng mới có thể tu luyện đến cảnh giới đại viên mãn.
Nhiều nhất là đến gần vô hạn, mang ý nghĩa không thể gây sát thương trăm phần trăm.
Muốn đứng trên vai người khổng lồ để nhìn ra thế giới, muốn trở nên mạnh mẽ, thì chỉ có thể tự sáng tạo công pháp của riêng mình, như vậy mới đạt đến cảnh giới đại viên mãn.
Mà Bảo Bảo chưa xuất thế sẽ ở trạng thái tiên thiên, nghe nói có thể cảm nhận được sự tồn tại của quy luật giữa trời đất.
Chỉ là lúc này, Bảo Bảo còn đang trong trạng thái vô thức, căn bản sẽ không chủ động đi tu luyện, mà người nắm giữ được công pháp phối hợp có thể nói là vạn năm khó gặp.
Thế nhưng một khi Bảo Bảo bắt đầu tu luyện, thì cấp thấp nhất chính là công pháp cấp Thánh, hơn nữa còn nắm giữ đồ phù hợp trăm phần trăm, trời sinh đã chạy online, thỏa đáng sự kiêu ngạo của tuyệt thế.
Đây cũng chính là lý do vì sao Tần gia không tiếc tốn giá lớn mà muốn dùng bí pháp trì hoãn việc ra đời của Tần Phong trong suốt 100 năm.
Ngoại trừ để cho Bảo Bảo ra đời liền đứng ở vạch xuất phát, còn có gia tăng xác suất thành công, đánh cược vào chuyện vạn năm khó gặp.
“Bảo Bảo, ngươi đúng là không chịu thua kém! ” Vân Tịch Nguyệt vô cùng mừng rỡ, biết không ai có thể làm rung chuyển địa vị của mình ở Tần gia, coi như những lão tổ tông kia thấy nàng thì cũng phải khách khách khí khí kêu một tiếng công thần.
Bảo Bảo của nàng đang sáng tạo công pháp trên thiên giai, đối với một gia tộc thì việc kéo dài khí vận cũng giống như sự tồn tại của một bảo vật trấn tộc.
Rất nhanh ——Mấy vị lão tổ của Tần gia đã nhận được tin tức, nhao nhao ngừng bế quan để đến gửi lời thăm hỏi.
“Tịch Nguyệt, ngươi chính là đại công thần của Tần gia chúng ta! ”
“Tuyệt đối không nên để gánh nặng trong lòng, có yêu cầu gì thì cứ nói, cho dù phải lên trời xuống biến thì Tần gia chúng ta cũng chưa ngán khó khăn nào. ”
“Ở có quen hay không, không quen lão phu lập tức sai người, phục dựng một nơi giống hệt Thái Bạch tiên sơn, để cho ngươi có cảm giác về nhà. ”
“Tại sao mỗi ngày chỉ có một bát tiên dược? cái này nếu để cho Vương gia sát vách thấy được còn không phải sẽ cho rằng Tần gia chúng ta không dậy nổi, mau, thêm một chén nữa, mỗi canh giờ một chén. ”
“. . . . . . . . . ”
Ngay lúc các vị lão tổ lao nhao nói không ngừng thì bỗng nhiên, một tiếng khịt mũi lạnh lùng vang dội bên tai bọn hắn.
“Tất cả cút trở về tu luyện, nếu như hù đến tiểu gia hỏa, ta liền treo các ngươi lên cây cổ thụ trước cửa lớn Tần gia, đánh cho một trận xiên vẹo! ” Mấy vị lão tổ lập tức tan tác như ong vỡ tổ, giống như hùng hài tử gặp chủ nhiệm lớp.
Chớ nhìn bọn họ tuổi đã cao, nhỏ nhất cũng đã mấy ngàn tuổi, nhưng người này là lão tổ thứ hai của Tần gia, cho nên đứng trước mặt ông, bọn họ cũng chỉ là một đám con nít ranh.
Nếu như thật sự bị ông ta treo đánh ở trước cửa thì về sau bọn họ còn có mặt mũi nào mà dám ra ngoài gặp người! “Bái kiến lão tổ tông! ” Vân Tịch Nguyệt vội vàng chuẩn bị quỳ xuống hành lễ, không nghĩ tới ngay cả nhị lão tổ cũng bị kinh động.
Còn không đợi nàng quỳ xuống, thì lập tức bị lực mềm mại cản trở về.
“Ngươi đang mang thai, cho nên miễn hết mấy lễ nghi phiền phức này, cứ dưỡng thai thật tốt, công pháp do đứa trẻ này cảm ngộ đúng là không tầm thường, nó tràn đầy tạo hóa vô tận, lão phu nghĩ hắn có Đại Đế chi tư. ” Nhị lão tổ không có hiện thân mà chỉ để lại âm thanh uy nghiêm.
Đồng thời, toàn bộ Tần gia cũng bắt đầu hành động, vô số đệ tử cùng cao thủ tinh nhuệ đều được điều tới, ba tầng trong ba tầng ngoài bảo hộ cho Vân Tịch Nguyệt, coi như một con muỗi đi ngang qua cũng phải tra rõ ràng là đực hay cái.
“Con ta có Đại Đế chi tư! ! ” Một vị nam tử to con, nổi danh đứng cười khúc khích bên cạnh Vân Tịch Nguyệt, người này chính là gia chủ đương thời của Tần gia, cũng là lão cha của Tần Phong, Tần Thiên.
“Phu quân! ” Vân Tịch Nguyệt phong tình vạn chủng mà liếc mắt một cái, khiến cho Tần Thiên thiếu chút nữa là tâm viên ý mã, muốn để cho nhi tử sớm biết cái gì gọi là hiếu tử ra từ phía dưới côn bổng.
Nhưng nghĩ tới tiểu gia hỏa này vô cùng quan trọng với gia tộc cho nên gã chỉ đành thu hồi tâm tư, ngóng trông tiểu gia hỏa có thể thông cảm nỗi khổ tâm của lão cha, mà mau mau đi ra.
Chỉ là Tần Phong căn bản không có ý định ra ngoài, mỗi ngày đều trải qua sinh hoạt ba điểm trên một đường thẳng.
Ăn cơm, ngủ và đánh đệ đệ. . . . . .