Chương 8: Khách Tới Nhà Phải Mang Lễ Vật
“Vị này chính là đại công tử Tần gia! ? ” Hoàng đế Đại Hạ làm như không có việc gì, lão híp mắt lại, từ trên không trung đáp xuống đất, vừa nhìn thấy Tần Phong là nhịn không được mà đưa tay đi sờ.
Víu một tiếng! ! Tần Phong lập tức sử dụng Mị Ảnh Tiêu Dao, nhanh chóng lui về phía sai, giữ một khoảng cách an toàn.
Vừa rồi lão già này có ý định muốn giết nhị đệ, do đó mình cũng không dám tiếp xúc gần với lão, vạn nhất bị ảnh hưởng bởi hào quang khắc thân của nhị đệ, thì chẳng phải mình phải đi lĩnh cơm hộp sớm hay sao.
“Đây là. . . . . . Thân pháp! ! ” Sắc mặt hoàng đế bỗng nhiên biến đổi, trong lòng rất lâu mới có thể bình tĩnh.
Đối với cấp bậc cao thủ như lão thì thân pháp của Tần Phong không đáng là gì, mặc kệ hắn né tránh như thế nào thì lão đều có thể tát hắn đến chết.
Nhưng vấn đề là hắn mới 3 tuổi! ! Ba tuổi đột phá Khai Nguyên cảnh đã là chuyện xưa nay hiếm thấy, hơn nữa còn có thể tự thân nắm giữ thân pháp thuần thục như vậy.
Kẻ này quả nhiên có tư chất Đại Đế! ! Đồng thời, lão nghĩ đến vầng trăng máu của ba năm trước đây, đây là tưởng trưng cho một đại yêu nghiệt được sinh ra, tục truyền yêu nghiệt này xuất hiện, biểu thị quốc suy, khí tận, như rơi vào địa ngục, mang lại nguy cơ tiềm ẩn cho hoàng triều Đại Hạ bọn hắn.
Chẳng lẽ yêu nghiệt kia chính là đại công tử Tần gia! ”
“Hắn lúc nào. . . . . . ”
Tần Thiên mới đầu còn sững sờ, sau đó thì vô cùng vui sướng, gã không nghĩ tới đại nhi tử nhà mình đã học xong thân pháp.
Mặc dù bộ thân pháp này không xuất phát từ Tần gia, nhưng gã vẫn cón thể một mắt nhìn ra chỗ huyền diệu, đây tuyệt đối là thân pháp bên trên Thiên Giai mà hắn đã cảm ngộ được từ quy luật của thiên địa.
“Ngượng ngùng, tiểu hài từ nhát gan! ” Mấy vị lão tổ Tần Gia liền nói qua loa một câu, gắt gao bảo vệ Tần Phong ở sau lưng giống như bao che cho con.
“Không có gì đáng ngại, không có gì đáng ngại! ” Hoàng đế Đại Hạ nhìn chằm chằm Tần Phong, trong đầu cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc này ——Tần Phong thấy có chỗ dựa thì lập tức lộ ra nguyên hình.
“Ngươi là bệ hạ sao? Ta đã sớm nghe người ta nói bệ hạ anh minh thần võ, có đức độ, vì người quên mình, bền gan vững chí, gian khổ phấn đấu, kiên trinh bất khuất, khoan dung độ lượng, một thân chính khí, lâm nguy không sợ, cái thế vô song. . . . . . Hôm nay gặp mặt quả nhiên danh bất hư truyền. ” Tần Phong một bộ khoa trương giống như nhìn thấy thần tượng, liên tục thả rắm cầu vồng, sau đó đột ngột chuyển đề tài: “Bệ hạ, ngươi là người anh minh thần võ, cho nên sẽ không phải tay không tới nhà làm khách đi? ” Nói xong.
Tần Phong chớp đôi mắt vô tội, một bộ ta vẫn chỉ là đứa bé, sao có thể có ý đồ xấu gì…“Ách. . . . . . ”
Khóe mặt hoàng đế Đại Hạ không tự giác mà giật giật, phát hiện tiểu gia hỏa này thật sự là quá xấu xa rồi.
Nói mình không phải tới Tần gia làm khách ! ? Vậy còn không phải thừa nhận mình đến Tần gia gây chuyện sao! ! Hiện tại đám lão tổ Tần gia đều có mặt ở đây, thừa nhận thì khác gì đi tìm được chết! ? Nhưng nếu là nói tới làm khách ! Lão lại không chuẩn bị lễ vật gì, cuối cùng không đến mức lấy thần trang trên trên người tặng cho người ta sao? Tần Phong nhìn thấy đối phương không có phản ứng, lập tức khoa trương kinh hô lên, “Không thể nào, không thể nào, đường đường hoàng đế Đại Hạ thế mà thật sự tay không tới nhà người làm khách! ! ” Trong lòng mấy vị lão tổ Tần gia phải nói là sảng khoái, hoàn toàn không có ý định đi ra giải vây.
Vừa rồi đối phương tuỳ tiện sử dụng uy áp, kém chút nữa là khiến Vân Tịch Nguyệt khó sinh, như vậy đã chứng tỏ hoàng đế đang nhằm vào Tần gia bọn họ.
Nếu không phải cân nhắc đến kết quả tùy tiện khai chiến thì vừa rồi bọn họ đã muốn xông lên đánh đối phương đến mẹ cũng không nhận ra.
Đồng thời, chuyện này cũng cho bọn hắn một lời nhắc nhở, có một số việc nhất thiết phải nhanh chóng lên kế hoạch, bằng không đợi Hoàng tộc chân chính giơ đồ đao lên, Tần gia bọn hắn chắc chắn gặp nguy hiểm.
“Sao có thể, người tới nhà làm khách đương nhiên mang lễ vật! ” Hoàng đế bị Tần Phong nói đến lúng túng không thôi, lại gặp Tần gia không người giúp mình giải vây, lão chỉ có thể lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc, đau lòng lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Sau khi mở ra, trong hộp có chín chuôi tiểu kiểm tinh xảo như ngón tay, mỗi một chuôi kiếm đều ẩn chứa một cỗ kiếm khí cực mạnh.
“Trường Không Cửu Kiếm! ” Mấy vị lão tổ Tần gia có chút xúc động mà bật thốt lên lai lịch của cửu kiếm.
Kiếm này là của một đời thiên kiêu vào vạn năm trước, bội kiếm Trường Không Kiếm Thần, kiếm phân chín chuôi, tru tiên, sát thần, diệt phật, phục ma, hàng yêu, trảm thánh, truy hồn, đoạt phách, phá quân.
Mỗi thanh kiếm đều là thần binh lợi khí khó gặp trên thế gian, hơn nữa, cửu kiếm hợp nhất cũng được được xếp vào hàng mười thần binh tại Hoang Cổ.
Ngoài ra, cửu kiếm có thể tách ra tạo thành kiếm trận, uy lực địch được thiên quân vạn mãChỉ là vạn năm trước, Trường Không Kiếm Thần bị thất lạc, chín chuôi kiếm cũng theo đó mà rải rác ở khắp Hoang Cổ, không nghĩ tới lão thu nê này lại có thu thập đầy đủ cửu kiếm.
Sắc mặt hoàng đế xoắn xuýt, thật sự không nỡ cho cái nào.
Lão đã phải tốn rất nhân lực, vật lực, tài lực cùng thời gian mới thu thập đủ chín chuôi kiếm.
Hiện tại còn chưa thưởng thức xong thì đã phải tặng cho người, nhưng nếu lão không đưa ra một thứ thì không phải là lấy hết thần trang trên người mình sao.
“Quên đi, nhắm mắt lại cho một cái cũng tổt! ” Hoàng đế Đại Hạ giống như chập nhận số mệnh, chuẩn bị đưa cho Tần Phong chọn một cái trong số đó.
Dù sao lão cũng tin tưởng không bao lâu nữa, thanh kiếm này sẽ sớm trở lại bên cạnh mình, bởi vì Tần gia liên tục ra đời hai vị thiên kiêu, không chỉ uy hiếp đến hoàng quyền, còn phá vỡ sự cân bằng giữa các thế gia.
Thiên hạ rộn ràng, đều là vì lợi ích, thiên hạ nhốn nháo cũng đều là vì lợi ích! Bây giờ bánh gatô lớn như thế, một khi để cho hai vị thiên kiêu này trưởng thành thì những thế gia khác sẽ bị nghiền ép tài nguyên.
Thử hỏi những thế gia khác sao có thể cam tâm! ? Tuy nhiên, không đợi hoàng đế Đại Hạ mở miệng để cho Tần Phong tự chọn, thì Tần Phong liền mang theo khuôn mặt tươi cười vô hại, đoạt mất hộp gỗ nhỏ chứa chín chuôi kiếm, sau đó vẫn không quên nói:“Đa tạ bệ hạ ban thưởng cửu kiếm! ! ” Mặc dù bây giờ Tần Phong còn không biết lai lịch của chín chuôi kiếm này, nhưng từ biểu lộ của mấy vị lão tổ Tần gia, hắn liền biết rõ.
Đồ tốt! ! Người lớn mới lựa chọn, còn tiểu hài tử đương nhiên muốn lấy hết! !