Tiếng nhạc mừng vui vang lên không dứt bên tai, người thị nữ đợ Lệnh Viên từ trên xe xuống, xuyên qua tấm khăn trùm dầu, nàng thấp thoáng nhìn thấy một người từ trên bậc thềm cao trươc cửa phủ bước ra. Y đi về phía nàng, bất chấp việc mọi người đều đang có mặt vén tấm khăn chùm đầu của nàng ra. Lệnh Viên chăm chú nhìn người trước mặt, chỉ thấy bên khóe miệng y thấp thoáng nét cười, bộ dạng phong lưu tuấn tú đó rõ ràng là Doãn Duật. Sắc mựt của nàng biến đổi hoàn toàn, y thì lại nở một nụ cười tươi. Đột nhiên có một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lại, Lệnh Viên trơ mắt nhìn một thanh chùy thủ sắc bén xuyên ra từ lồng ngực y, từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống. Phía sau lưng Doãn Duật là khuôn mặt dữ dằn của Khánh vương, hắn hằn học rút chùy thủ ra, quay sang nói với một người: “Thế tử của Ký An vương gia và Dận vương phi ngầm tư thông với nhau, vi huynh thay tứ đệ giết hắn rồi.”
“Đừng...” Tiếng kêu thê thiết của nữ tử xé tan bầu trời đêm tĩnh lặng, lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt của nam tử trước mắt dần trở nên rõ ràng. Doãn Duật không để tâm tới chỗ nước bị nàng làm đổ trên mặt đất, vội vàng đưa tay giữ lấy bờ vai nàng: “Kiều nhi, sao vậy?”
Ác mộng, lại là ác mộng.
Lệnh Viên đưa tay giữ chặt lấy trái tim đang không ngừng đập thình thịch, rồi lại đẩy mạnh y ra, lớn tiếng hét lên: “Không được gọi ta là Kiều nhi. Huynh đi ra.”
Nàng không còn nhiều sức, nhưng Doãn Duật sau khi bị đẩy, nhất thời lại không thể đứng dậy nổi. Khó khăn lắm y mới cõng được nàng đi vào khu rừng này, lại timg nước đến cho nàng, chỉ mong nàng có thể sớm tỉnh lại. Y nở một nụ cười khó hiểu, thì ra chỉ trong lúc mơ màng nàng mới gọi tên y, bây giờ tỉnh táo rồi, nàng lại chỉ gọi y là Thế tử Nam Việt.
Nhưng y vẫn không hối hận, không hối hận chút nào.
Đêm dài mênh mang, dường như mới chỉ trôi qua một nửa.
Lệnh Viên xoay người lại, người sau lưng quả nhiên không đến gần nữa, cũng không tiếp tục gọi tên nàng. Trái tim thấp thỏm, bất an vẫn chưa bình tĩnh trở lại, Lệnh Viên cúi đầu cẩn thận nhìn bàn tay mình. nàng sợ sẽ phải thật sự nhìn thấy máu của y, cơn ác mộng đó hãi hùng biết mấy.
Đang lúc nửa đêm, lại phải chịu đựng bao nhiêu nỗi sợ hãi, vừa đặt lưng nằm xuống, cơn mỏi mệt kéo đến khiến nàng chìm vào giấc ngủ say.
Doang trại lúc này đã biến thành một mảnh tan hoang, Khưu tướng quân mặt đầy vết máu, lạnh lùng nghe một gã thị về bẩm báo về tình hình thương vong.
“Tướng quân, trong nước đã bị kẻ địch bỏ thuốc mê, một số huynh đệ chỉ đang ngủ say...”
Sắc mặt Khưu tướng quân vẫn rất khó coi, bỗng nghe từ xa có tiếng vó ngựa vang tới, ông ngoảnh đầu nhìn lại, thấy là mấy gã thị vệ đuổi theo Thế tử. Khưu Tướng quân lập tức cả kinh, một dự cảm không lành trào dâng trong lòng. Tên thị vệ đi đầu không đợi ngựa dừng lại hắn đã vội vàng nhảy xuống, quỳ một chân nói: “Tướng quân , thuộc hạ lần theo dấu vết đuổi theo, chỉ nhìn thấy chiếc xe của Công chúa dừng lại bên đường, không rõ tung tích của Công chúa và Thế tử gia.”
“Sao có thể như vậy được?” Khưu Tướng quân cả giận, lại có một tên thị vệ khác vội vàng bẩm báo: “Suốt dọc đường toàn là xác người của chúng ta, trên xe đầy vết máu, còn có mấy mũi tên bắn lén cắm trên đất. E là...”
E là Công chúa và Thế tử lành ít dữ nhiều.
Khưu Tướng quân bất giác lùi về phía sau nửa bước, cố hết sức đè nén suy nghĩ này xuống đáy lòng. Ông lạnh lùng đưa mắt nhìn khắp đám người xung quanh một lượt, trầm giọng nói: “Lập tức đi tìm người thâu đêm. Chuyện này rất quan trọng, có liên quan đến mối bang giao giữa hai nước, nghiêm cấm bất kì ai lan truyền tin tức ra ngoài.” Chuyện đêm nay nhất định không được để cho Thiếu đế Bắc Hán biết, nhưng còn phía Hoàng thượng ... Khưu Tướng quân mặt như tro tàn, e là không thể giấu được rồi. Chinh chiến sa trường cùng lắm chỉ là cái chết, bây giờ chẳng qua là thay Nam Việt nghênh đón một vị vương phi, vậy mà ông lại không hoàn thành được. Khưu Tướng quân không kìm nén được cơn phẫn nộ, xoay người nhảy lên ngựa, quát lớn: “Tất cả đi tìm người. Không tìm được đừng kẻ nào ming còn sống quay về.”
Ngủ say suốt đêm, rốt cuộc trời cũng sáng.
Lệnh Viên vừa mơt mắt ra liền bị ánh mặt trời rọi xuống làm hai mắt cay sè, nàng đưa tay che mắt theo bản năng, rồi mới từ từ bỏ tay xuống.
Ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp, lốm đốm chiếu xuống khuôn mặt nàng. Có cơn gió thỏi tới, lá cây đung đưa xào xạc, khiến khu rừng tĩnh mịch có thêm mấy nét thanh nhàn. Lệnh Viên chống tay ngồi dậy, cảm giác khó chịu trên người đã hoàn toàn biến mất. Trên vai có chiếc áo trượt xuống, nàng cúi đầu nhìn kĩ, loáng thoáng nhận ra là chiếc áo choàng màu xanh biếc của Doãn Duật, hiện giờ bên trên dính đầy vết máu, không khỏi kinh ngạc, khi ngoảnh đầu lại liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đí đang ngồi tựa lưng vào một gốc cây khô.
Lệnh Viên đưa tay bám vào thân cây đứng dậy, nhớ lại suy nghĩ hoang đường muốn mãi mãi ở cùng y đêm qua, còn cả cơn ác mộng đáng sợ kia nữa... Một tay nàng nắm chặt chiếc áo choàng, miệng hít sâu một hơi nói: “Trời sáng rồ, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm được Khưu Tướng quân.” Y vẫn không động đậy, nàng đành bước lên phía trước, đưa chiếc áo choàng trong tay cho y. “Trả huynh.”
Đi vòng đến bên cạnh Doãn Duật, nhìn thấy máu tươi chảy dài đến dưới chân y, tới lúc này Lệnh Viên mới phát hiện ra điều khác thường. Nàng vội vàng bước tới kiểm tra, mảnh áo choàng bị y xé ra kia được y quấn chặt bên eo, gờ đã không còn là màu xanh biếc nữa. Lệnh Viên cảm thấy như nghẹt thở, tâm trạng đau đớn, hoang mang tràn ngập trong lòng. Nàng chưa từng nghĩ trên đời còn có thứ màu sắc như vậy, so với màu máu tươi còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn.
Không ngờ y lại bị thương.Chuyện này xảy ra từ bao giờ? Không ngờ nàng lại không phát hiện ra.
Sau khi chạy trốn khỏi doanh trại, suốt quãng đường đều tràn ngập mùi máu tanh, về sau khi ở trên xe, nàng cũng chỉ cho rằng máu là của kẻ địch, chứ không phải của y...
Cho nên y mới mạo hiểm ôm nàng nhảy từ trên lưng ngựa đang phi nước đại xuống, y sợ mình không còn sức để bảo vệ nàng nữa sao? “Doãn Duật.” Nàng vội vàng ngồi xụp xuống, đầu ngón tay chạm đến chiếc áo của y, nhưng lại run rẩy không biết nên đỡ y thế nào.
Một tiếng “Doãn Duật” đã khiến y tỉnh dậy, ngước mắt nhìn thấy khuôn mặt đang hoang mang,, thảng thốt kia thì không khỏi giật mình, cơ thể đang tựa vào gốc cây khô trượt xuống. Y chỉ có thể đưa tay chống xuống đất theo bản năng, nhưng vẫn không quên hỏi nàng: “Sao vậy? Công chúa đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Lúc này mà Doãn Duật còn hỏi nàng đã đỡ hơn chút nào chưa, vậy bản thân y thì sao?
Một nửa người Doãn Duật đã thấm đẫm máu tươi, toàn thân dính đầy vết bẩn, mái tóc dài được cố định bằng cây trâm ngọc cũng đã trở nên rối bời, làm gì còn chút dáng vẻ phong lưu, phóng khoáng nào? Thấy thân thể y lắc lư chực ngã, Lệnh Viên chẳng còn tâm trạng mà để ý tới sự khác biệt về thân phận, địa vị, khom người xuống đỡ lấy y. Một bàn tay nàng run rẩy đưa đến vết thương bên eo y, nhưng lại bị y ngăn cản: “Không sao đâu, máu đã ngừng chảy rồi.”
Từ nơi bàn tay, một cảm giác nóng bỏng truyền tới. Lệnh Viên vội vàng nắm chặt lấy tay y: “Huynh bị sốt rồi.” Y chảy nhiều máy như vậy, đêm qua thân thể đã lạnh đến mức nào? Nhưng không ngờ y lại khoác chiếc áo choàng của mình cho nàng. Nàng đêm qua... thậm chí còn đẩy mạnh y ra, quát bảo y đừng đến gần mình.
Hai bờ môi đã nứt toác, vậy mà y vẫn nói với giọng thản nhiên vô cùng: “Ta không sao.”
“Sao lại không sao chứ? Huynh gạt ta.” Nàng không cách nào kiềm chế nổi những giọt nước mắt nữa, cái gì mà thể diện, cái gì mà kiên cường, nàng hoàn toàn không để ý tới, khóc lóc hệt như một đứa trẻ. Nàng không muốn y xảy ra chuyện.
Nàng khóc lóc thương tâm khiến y đứt gan đứt ruột. Doãn Duật cau mày nhìn nàng, dường như lại nhớ về quãng thời gian bọn họ còn ở Lạc huyện, đăc biệt là đêm đó, khi y dấn nàng vào trong núi chơi. Nàng vui chơi mỏi mệt, y bèn dỗ dành, bảo nàng ngồi lại bên một tảng đá đợi y, y đi tìm đồ ăn về hco nàng. Chẳng ngờ y lại đi nhầm đường, nàng đợi mãi không thấy y, sợ đến phát khóc. Sau đó nàng giữ chặt lấy ống tay áo y không chịu buông ra, thút thít nói: “Doãn Duật, muội còn tưởng rằng huynh không cần muội nữa.”
Sao y có thể không cần nàng chứ? Y còn không nớ nhìn nàng khóc.
Y đưa tay lên muốn lau nước mắt cho nàng, nhưng lại bin nàng ngăn lại, trong cặp mắt trong veo đã ánh nên vẻ giận dữ: “Ta đã nói rõ ràng với huynh rồi, chuyện ở Lạc huyện năm xưa chẳng qua chỉ như mây khói, ta chưa từng coi là thật, huynh hà tất phải xả thân cứu ta.”
Mấy câu nói nặng nề ấy dễ dàng tràn vào lòng y, đánh tan trái tim nóng bỏng của y. Một nụ cười thê lương hiện lên bên khóe miệng, nàng chưa từng coi là thật, nhưng y thì không như thế. Ngày ngày y đều muốn tìm được nàng, cưới nàng về, sau đó cả đời yêu thương nàng , bảo vệ nàng , đối tốt với nàng ...
Đáng tiếc, tạo hóa trêu ngươi, khiến bọn họ đi đến nước này.
Cánh tay yếu ớt buông xuống, y nở một nụ cười ảm đạm, rồi lại liếc nhìn nàng, nói chậm rãi từng chữ một: “Nếu nàng chết rồi, Bắc Hán và Bắc đế phải làm sao?” Nàng một lòng nghĩ đến cơ nghiệp tổ tông và Thiếu đế Bắc Hán, y tất nhiên sẽ dốc sức giúp nàng, mặc kệ y có tiếp nhận hay không, y chẳng qua chỉ làm mọi thứ theo trái tim mình. Vì y, nàng phải cố gắng sống tiếp.
Thế Huyền... Nàng lại nhớ đến thiếu niên một mình cô độc chèo chống giang sơn Bắc Hán , không giấu được nỗi lo lắng trong lòng. Nhưng Doãn Duật thì sao? Y thì có thể chết hay sao?
Lệnh Viên sợ hãi buông tay ra, không , y không thể chết được.
Thấy thần sắc nàng trong khoảng khắc đã xuất hiện muôn vàn thay đổi, Doãn Duật cúi đầu cười khẽ, ngay sau đó liền loạng choạng chống tay đứng dậy. Có điều chỉ mới bước về phía trước một bước, thân thể y đã ngã rầm xuống đất rồi. Lệnh Viên kinh hãi nhào tới, thất thanh kêu lên: “Huynh... huynh sao rồi?”
Y khẽ nở nụ cười có phần bối rối: “Ta chỉ hơi khát thôi.”
Dựa theo phương hướng Doãn Duật nói tìm được nguồn nước, nàng chỉ có thể dùng một chiếc là cây để đựng, mang về cho y uống mấy lần. Y ngồi tựa vào gốc cây nhìn nàng chăm chú, ánh mắt giống như làn nước mùa xuân, tràn ngập vẻ thỏa mãn. Lệnh Viên lại xé một đoạn ống tay áo nhúng vào nước rồi đặt nên trán y nói: “Chúng ta phải vào thành, bây giờ huynh phải uống thuốc mới được.” Nàng cố hết sức nói với giọng không quá tồi tệ, nhưng vẫn không sao giấu được sự sợ hãi trong lòng. Thế Huyền từ nhỏ đã yếu đuối, nhưng ở trong cung luôn có thái y đi theo. Bây giờ bọn họ lại ở giữa vùng núi non hoang vắng, xung quanh chẳng có hơi người, vết thương của Doãn Duật nếu không được kịp thời chữa trị, Lệnh Viên sợ thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Doãn Duật ngẩn ngơ nhìn nàng. Nàng xưa nay luôn tỉnh táo, ngay cả lúc biết Thế tử Nam Việt thay Dận vương cầu thân nàng chính là y, nàng vẫn có thể bình tĩnh, vậy mà bây giờ sao lại thế này? Tuy y đang bị sốt nhưng đầu óc sáng suốt hơn nàng nhiều: “Chúng ta thế này làm sao vào thành? Nơi này cách Sùng Kinh còn tới năm, sáu ngày đường, quan viên địa phương không hề biết ta, nói chi là nàng. Không có Khưu Tướng quân, không ai có thể bảo vệ chúng ta cả.”
Sự lo lắng của y, Lệnh Viên lẽ nào không biết? Bộ đồ cưới lộng lẫy trên người nàng đã đủ khiến người ta chú ý rồi, huống chi trên người Doãn Duật còn dính đầy máu.
“Có lẽ đám thích khác đó cũng đang tìm kiếm chúng ta khắp nơi.”
Y nói ra điều mà trong lòng nàng lo lắng nhất. Sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, cắn chặt môi, thầm nghĩ xem rốt cuộc nên làm thế nào. Y lại chợt nói sang chuyện khác: “Nàng nói xem, kẻ địch đêm qua là người của ai?”
Vấn đề này Lệnh Viên chưa từng nghĩ đến, nhưng không có chứng cứ nàng cũng không tiện nói gì. Dù sao người không vừa mắt trước cuộc hôn nhân của nàng và Dận vương thực sự nhiều không kể xiết. Nếu nàng chết, sẽ có rất nhiều người được lợi. Nàng không trả lời, Doãn Duật cũng không để ý, y chỉ sợ nàng quá lo lắng nên mới tùy tiện nói tới mấy chuyện không quan trọng.
Gần đến giữa trưa, mặt trời nóng như lửa đốt, treo hờ hững trên đỉnh đầu.
Bụng Lệnh Viên khẽ réo lên mấy tiếng khiến sắc mặt nàng hơi biến đổi, lại có chút lúng túng. Doãn Duật thấy nàng đột nhiên xấu hổ, cúi đầu như thế thì không kìm được bật cười, nhẹ nhàng nói: “Là người có ai là không cần ăn, ta cũng đói rồi.”
“Để ta đi tìm cái ăn.” Lệnh Viên vừa đứng dậy định đi, ống tay áo đã bị Doãn Duật kéo lại, chỉ nghe y nói: “Để ta.”
Lệnh Viên ngạc nhiên nhìn y bám vào thân cây đứng dậy, ánh mắt dừng lại ở vết thương trên eo y, lúc này mới vội vàng ngăn cản: “Huynh đừng động đậy.”
Nàng đưa tay ngăn y lại, nhưng lại bị những ngón tay rắn rỏi, mạnh mẽ của y nắm lấy. Cơn sốt của y còn chưa dứt hẳn, Lệnh Viên trong lúc hoảng hốt lại quên đẩy y ra, để mặc y tựa vào người mình. Muôn vàn tia nắng xuyên qua những kẽ lá cây chiếu xuống, dừng lại trên khuôn mặt y, trong cặp mắt y rõ ràng ẩn giấu nét cười: “Trong những khu rừng thế này có rất ít quả dại, nhưng lại hay có mấy con vật nhỏ đi lạc đường, chỉ là nàng không bắt nổi.” Y nói rất nhẹ nhàng nhưng Lệnh Viên vẫn lo cho vết thương của y. Y ngoảnh đầu nhìn, thấy sắc mặt ảm đạm của nàng, không kìm được cau mày: “Nàng không nhẫn tâm sao?”
Lệnh Viên khẽ lắc đầu tự giễu, đến người nàng cũng từng giết, còn sợ mấy con vật nhỏ này hay sao? Doãn Duật gật đầu hài lòng rồi khom người rút thanh chùy thủ cắm trong ủng ra một cách khó khăn nói: “Đi đến bờ sông, chúng ta ôm cây đợi thỏ.” Động vật cũng giống như người, đều không thể rời xa nước, huống chi với tình hình của y bây giờ, quả hực không tiện đi lại nhiều.
Lệnh Viên không nói thêm câu nào nữa, cẩn thận đỡ lấy y. Lúc này nàng nghe lời như một đứa trẻ, dường như đã trở lại là thiếu nữ Anh Tịnh của y ở Lạc huyện năm xưa. Y nói thế nào thì là thế đó, nàng tin tưởng y, cho nên, y tuyệt đối không thể để nàng chịu thêm chút tỏn thương nào.
Hai người nấp sau một gốc cây lớn, cách chỗ bọn họ khoảng hơn một trượng là một dòng sông nhỏ, mặt nước lấp lánh ánh sáng, khung cảnh vô cùng tĩnh mịch.
Quả nhiên, khoảng một canh giờ sau có một con hươu sao đi tới bờ sông, Lệnh Viên ngạc nhiên mở to mắt, nhưng Doãn Duật lại chần chừ không động thủ, y nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt Lệnh Viên, chỉ khẽ cười không nói gì. Đột nhiên, Lệnh Viên nhìn thấy tròng mắt y co rút lại, trong nháy mắt, thanh chùy thủ trong tay y đã được ném thẳng ra. Lệnh Viên nhìn theo hướng gió, con hươu sao vừa rồi đã sợ hãi chạy đi, nhưng lại có một con thỏ hoang bị chùy thủ đâm trúng, đang nằm trong vũng máu.
Lệnh Viên chạy đi nhặt con thỏ hoang đó về, miệng vui vẻ nói: “Huynh xem... Sao vậy?” Còn chưa dứt lời nàng đã giật mình thoảng thốt, chỉ thấy một tay y đang bịt chặt miệng vết thương, một dòng đỏ tươi từ giữa những kẽ tay chảy ra không ngớt. Lệnh Viên hoang mang vứt con thỏ trong tay xuống, cầm lấy chiếc áo choàng bên cạnh đè chặt lên vết thương của y. “Vết thương không phải đã khép miệng rồi sao? Doãn Duật, huynh...” Nàng đột nhiên nhớ đến điều gì, mở to cặp mắt, phẫn nộ nhìn y.
Y đang mang vết thương nặng trên người, vừa rồi lại miễn cưỡng phát lực, vết thương chắc chắn sẽ nứt ra. Chút thể lực hồi phục được sau khi ngồi nghỉ ngơi hồi nãy dường như đã tiêu hao hết sạch, y chỉ đành ngồi dựa vào gốc cây thở dốc không ngừng. Nhưng nhìn thấy thần sắc lo lắng của Lệnh Viên , y vẫn có tâm trạng cười đùa: “Vốn muốn chọn con hươu sao đó, nhưng ta quả thực không còn sức nữa rồi, lỡ mà một nhát không giết được nó, để nó mang thanh chùy thủ trốn đi mất, chúng ta há chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao? Đành... đành chọn con thỏ hoang vậy.”
Trong lòng Lệnh Viên giận dữ, nhưng lúc này lại không phát tiết ra được. Y mò lấy cây đánh lửa ở trong ngực ra, đây là thứ y mang theo bên người khi đi săn lúc tối qua để đề phòng trường hợp cần thiết, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng. Y đưa cho nàng nói: “Nàng hãy đi xử lý con thỏ trước đi, sau đó thì nhóm lửa nướng thịt. Phải... đi nhặt củi, nhớ nhặt những cành khô. Nhưng nàng đừng đi xa, đúng rồi, nhất định phải nhặt thêm lá khô về làm mồi lửa.”
“Đừng nói nữa. Ta biết rồi.” Nàng hơi bực bội ngát lời y. “Huynh cứ nghỉ ngơi đi.” Năm xưa y đã từng nướng thịt gà rừng cho nàng ăn, phải nhóm lửa thế nào, nướng thịt thế nào, nàng đều nhớ rõ.
Hoặc cũng có thể nói, mỗi lỉ niệm khi ở cùng y năm xưa, nàng đều nhớ rõ, chưa lúc nào quên.
Y ngồi tựa vào gốc cây, ngẩn ngơ ngắm nhìn bóng người đang dần đi xa đó, mãi đến khi nàng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, y mới quay mặt sang một bên nôn một ngụm máu lớn. Cơn sốt chưa hạ, vết thương của y sẽ không thể lành được, mà không có thuốc, bây giờ tình hình thực sự rất xấu. Chỉ mong Khưu Tướng quân có thể nhanh chóng tìm được bọn họ, nếu không, nơi này là đất Nam Việt, Lệnh Viên không quen thuộc, rất dễ xảy ra chuyện lớn. Chỉ là muốn tìm được bọn họ chẳng phải dễ dàng, đêm qua bọn họ bị thích khách truy đuổi, y sợ trên đường đi tới dịch trạm tiếp theo cũng có mai phục, cho nên đã chọn đường nhỏ để đi, thậm chí đến bản thân y cũng không biết mình đang ở nơi nào.
Cúi đầu nhìn vết thương trên eo, máu đã ngừng chảy. Doãn Duật thở phào một hơi, không ngừng nói với mình rằng, không được chết, không được ngã xuống, nếu để nàng lại một mình, nàng sẽ rất sợ hãi.
Đang độ giữa trưa, khí trời nóng bức, ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống khiến mái ngói lưu ly phát sáng lấp lánh.
Trước ngự thư phòng, một bóng người vội vã bước lên bậc thềm đá, áo quần của hắn vô cùng sang trọng nhưng sắc mặt lại nặng nề tới tột cùng. thái giám Tôn Liên Anh đứng hầu bên ngoài vội vung cây phất trần, khom người bước tới nghênh đón: “Vương gia mau vào đi, Hoàng thượng đang đợi người đấy.”
Dận vương vừa đẩy cửa đi vào, liền có thứ gì đó bị Hoàng đế ném mạnh xuống đất lăn tới bên chân hắn. Dận vương không khỏi cả kinh, cúng không kịp nhìn, đã nghe Hoàng đế giận dữ nói: “Một canh giờ trước có bồ câu đưa thư tới, Công chúa Bắc Hán bị tập kích trên đường, bây giờ không rõ tung tích.”
Dận vương còn tưởng mình nghe nhầm, khi nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Hoàng đế mới giật mình bước lên trước một bước nói: “Sao lại như vậy được?” Hắn dừng lại một lát, ngay sau đó dường như nghĩ đến điều gì, vội vàng quỳ xuống: “Nhi thần xin được đích thân đi tìm, mong phụ hoàng ân chuẩn.”
Hoàng đế hờ hững đưa mắt nhìn hắn, trong cặp mắt giận dữ hiện lên nét cười, lão khẽ gật đầu nói: “Tốt, coi như con có trách nhiệm. Trẫm sẽ lệnh cho một đội quân tinh nhuệ đi theo con.” Dận vương đích thân đi tìm, cho dù thật sự không tìm được thì sau này, khi phải đối mặt với Thiếu đế Bắc Hán, tốt xấu gì cũng có một cái cớ để nói.
Liên phi hay tin thì nét mặt bỗng thay đổi, sau khi đuổi hết đám người hầu lui ra, bà ta mới vội vàng nắm tay áo Dận vương hỏi: “Đường nhi, con hồ đồ rồi sao? Việc Công chúa bị hành thích khó có thể đảm bảo không phải... do bên kia làm.” Giọng bà ta rất nhẹ, Dận vương tất nhiên biết Liên phi đang ám chỉ đám người của Hoàng hậu và Khánh vương. Liên phi lo lắng đến nỗi sắc mặt trắng bệch: “Mẫu phi không cho con đi, việc này quá nguy hiểm, lỡ như bọn họ không buông tha cho con... Lỡ như con xảy ra chuyện gì, mẫu phi phải làm sao đây?” bà ta nói mãi, cuối cùng nước mắt cũng chảy dài, cả người không ngừng run rẩy, không còn bộ dạng ngạo nghễ khi khiến cho Hoàng hậu mất mặt ngày đó.
Dận vương nắm chặt bàn tay bà ta, an ủi một hồi, sau đó mới nói: “Công chúa là do nhi thần cầu thân từ Bắc Hán về, sao có thể không đi? Đừng nói là Công chúa còn chưa thành thân với nhi thần, cho dù đã thành thân, nhưng nàng xảy ra chuyện gì, e là cũng sẽ khiến hai nước bất hòa. Phụ hoàng ... cũng có ý này.”
Liên phi ngây người thốt lên: “Là Hoàng thượng muốn con đi?”
Y chỉ khẽ mỉm cười nói: “Cũng không phải vậy, là tự nhi thần đã thỉnh cầu. Phụ hoàng còn nói nhi thần có trách nhiệm.”
Những lời nói nhẹ nhàng này lọt vào tau Liên phi lại chẳng thể khiến bà ta vui vẻ, nếu là ngày thường, nếu con trai mình được Hoàng đế khen một câu nhất định sẽ khiến Liên phi vô cùng mừng rỡ, nhưng hôm nay tình hình lại khác... Liên phi vẫn căng thẳng kéo tay áo y, không để y đi. Dận vương nhìn bộ dạng của bà ta lúc này, không kìm được bật cười nói: “Mẫu phi, người hãy ở trong cung, yên tâm chờ nhi thần quay về, nhi thần sẽ đưa cả Công chúa về cùng.”
Vương Khởi dẫn theo cung nữ vừa đi tới cửa cung Thấu An, liền thấy Dận vương rảo bước đi ra ngoài. Một tiếng ‘Đường ca ca’ còn chưa kịp thốt ra khỏi mieengj, nàng ta đã cảm thấy có một làn gió thoảng qua, nam tử trước mặt đã vội vã đi ra ngoài. Vương Khởi buồn bã, lại thấy Liên phi vội vã đuổi theo đến cửa, ngẩn ngơ nhìn bóng dáng người đang vội vã rời đi, một hồi lâu không nói được lời nào.
“Nương nương, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Vương Khởi nhỏ giọng hỏi. Tuy nàng ta là nghĩa nữ của Liên phi nhưng vì Hoàng đế chưa từng mở miệng nhận nàng ta làm nghĩa nữ, cho nên trước giờ nàng ta cũng chỉ có thể gọi Liên phi là nương nương.
Dường như tới lúc này Liên phi mới nhìn thấy Vương Khởi, bèn lắc đầu thở dài, rồi kể lại chuyện của Dận vương cho Vương Khởi nghe. Sắc mặt Vương Khởi biến đổi hoàn toàn, nắm chặt chiếc khăn lụa trong tay, lẩm bẩm: “Không thấy nữa thì không thấy nữa, sao ca ca còn phải tự đi tìm cô ta...”
Liên phi đang cảm thấy bất an, lại nghe Vương Khởi nói như vậy, không khỏi nổi cơn thịnh nộ, nghiêm giọng mắng: “Những lời như thế, sau này con chớ có nói bừa. Công chúa là Vương phi tương lại của ca ca con, tất nhiên nó phải đi tìm.” Bà ta cũng không nớ để con trai mình phải mạo hiểm, nhưng lại càng sợ những lời này của Vương Khởi truyền đến tai của Hoàng đế, sợ con trai mình mang tiếng dám cầu thân nhưng lại không dám đi tìm.
Những năm nay, Vương Khởi tuy không phải con ruột của Liên phi, nhưng bà ta cũng chưa từng nặng lời với nàng như thế. Nỗi ấm ức trào lên, Vương Khởi cắn chặt bờ môi, lại cất giọng hỏi với giọng không cam tâm: “Nương nương hy vọng vị Công chúa Bắc Hán đó sẽ thành thân với Đường ca ca như vậy sao?”
Nghe nàng hỏi như vậy, Liên phi phần nào tỉnh táo trở lại, đột nhiên nhớ đến những lời ngày đó Vương Khởi nói với mình ở cung Thấu An, lại nhớ tâm tư của nha đầu này đều đặt lên Dận vương ... Liên phi cố gắng bình tĩnh lại, nhưng vẫn hờ hững nói: “Khởi nhi, tâm tư của con bản cung hiểu rõ, nhưng Đường nhi là ca ca của con.”
Bóng dáng kiều diễm trước mặt đã đi vào phòng, Vương Khởi ngẩn ngơ đứng dưới hành lang. Dưới bầu trời trong veo, nàng ta cười mà như không ... Ca ca.
Trước khi vị Công chúa Bắc Hán đó tới đây, Liên phi chưa từng nói với nàng ta như vậy, bà biết rõ mọi tâm tư của nàng ta đều đặt lên Đường ca ca... Tất cả đều vì Công chúa Bắc Hán ... Đều vì cô ta. Liệu nữ nhân đó có yêu Đường ca ca không ? Công chúa thậm chí còn chưa từng gặp huynh ấy. Còn Liên phi mà nàng ta kính trọng như mẹ ruột, trước mặt đại nghiệp, Vương Khởi nàng quả thực chẳng là cái gì trong mắt bà ta.
Nơi đáy mắt Vương Khởi thoáng qua một tia sáng rực, lúc này, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ: Không thể để Công chúa Bắc Hán thành thân với Dận vương.
Ống tay áo lất phất bay, nàng ta bỗng xoay người rời khỏi đó. Ả cung nữ sau lưng lo lắng gọi, chợt thấy nàng ta ngoảnh lại, ánh mắt vô cùng lạnh lùng: “Đừng đi theo ta.” Nàng ta bước đi rất nhanh, trong đầu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của một người , còn có những lời hôm đó.